Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 36: Nuốt yêu đan

Trước Sau

break

Nhưng nhện yêu lại cười khẩy: “Dáng vẻ này, thưc sự không thể lọt mắt.”

Vân Vãn: “?!” Ngươi không biết lịch sự chút à?!

“Vậy còn ta thì sao?”

Giữa bầu không khí im lặng, một giọng nam lạnh lẽo như tuyết bất chợt vang lên.

Nhện yêu giật mình quay đầu nhìn.

Sương mù cuồn cuộn tản ra, một nam nhân mang kiếm đứng lặng giữa màn đêm.

Từ kẽ hở gió lùa qua, tà áo bào của hắn phấp phới, tóc đen như mực rủ xuống, dung nhan lạnh nhạt, vô hỉ vô bi.

Nhện yêu chỉ kịp nhìn thấy một đạo kiếm quang lướt qua, tám cái chân của nàng ta đã bị chém rơi lả tả xuống đất.

“Ngươi…”

Nàng ta trừng lớn mắt, bàng hoàng nhận ra mình đã đánh giá sai lầm. Gào lên một tiếng rồi tiép tục giương nanh múa vuốt lao về phía Tạ Thính Vân…

Chỉ trong chớp mắt, nữ yêu vẫn duy trì tư thế ngã xuống đất không dậy nổi. Ngay cả Vân Vãn ở gần nhất cũng không thấy rõ Tạ Thính Vân đã ra tay thế nào, chỉ thây chớp mắt một cái nữ yêu kia đã không còn nữa.

Nàng tự dưng ngơ ngác.

Cách đó không xa, Tạ Thính Vân đang đứng thẳng lưng như ngọc, trong tay Tuyệt Thế Kiếm đã ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm quấn quanh một làn kiếm khí tím sậm, hàn ý lạnh lẽo trấn áp mọi thi khí trong Thiên Ti Động.
 
Chỉ trong thoáng chốc, cả hang động tràn ngập Kiếm Tức nồng đậm, vong hồn chịu không nổi áp bách, đều bị Tuyệt Thế Kiếm hút đi sạch sẽ không còn mảnh nào.

Tạ Thính Vân vẫn còn yên tĩnh đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xem cái chết của một lão yêu trăm năm.

Nhện yêu bị kiếm khí chém làm đôi, để lộ nguyên hình, một con nhện khổng lồ xấu xí với đôi mắt màu đỏ quạch.
 
Mặt đất vương vãi máu xanh lục chảy ra từ thi thể nữ yêu trước đó, vậy mà Tuyệt Thế Kiếm vẫn sạch bóng, không nhiễm dù chỉ một giọt.

"Còn thấy đẹp không?"

Tạ Thính Vân cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt không giống thường ngày.

Lúc này Vân Vãn mới chợt nhận ra, hắn đang nhắc đến lời của nàng khi nãy.
 
Khi ấy, nàng bị yêu khí của nhện tinh mê hoặc tâm trí, nói gì làm gì hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của bản thân. Chẳng lẽ… Tạ Thính Vân thật sự để ý mấy câu lảm nhảm ấy của nàng?

"Không đẹp, không đẹp! Huynh là đẹp nhất!"

Không ngờ cái tên đàn ông ngày thường đứng đắn chững chạc này lại tự luyến như vậy.
 
Nhưng mà, nhìn cái xác nhện to đùng ghê tởm kia, đúng là chẳng liên tưởng nổi đến nữ yêu xinh đẹp ban nãy. Nhất là cái vũng máu sền sệt, hôi thối kia…

Vân Vãn cố nhịn cơn buồn nôn, yên lặng lui về sau, tránh đi dịch nhờn văng tung tóe dưới chân.
Lúc này, đám bán yêu xung quanh mới sực tỉnh, nhận ra tình thế đã thay đổi.

Bọn chúng loạn thét lên.

"Hắn… hắn giết Yêu Chủ rồi!"

"Người này đã giết Yêu Chủ!!"

Sau lưng, bầy điểu nhân nửa người hoảng sợ không thể tin nổi, lập tức chạy tán loạn như chim muông vỡ tổ, chẳng mấy chốc đã tẩu thoát sạch sẽ.

Tạ Thính Vân không truy sát bọn chúng, chỉ lạnh nhạt thu kiếm về. Phi kiếm vút lên, bay thẳng về phía trần động.

Thượng cổ tà kiếm, ngay cả quỷ thần còn diệt được, lẽ nào lại sợ mấy con tiểu yêu này?

Hắn hừ nhẹ, chẳng buồn để ý đến sự nịnh nọt của nàng, chỉ nhanh chóng tiến lên vài bước rôid đặt tay lên bụng nhện yêu.
 
Một tia kim quang lóe lên, yêu đan chậm rãi tách khỏi cơ thể con nhện. Khi viên yêu đan hoàn toàn rời ra, nhện yêu liền hóa thành một đám sương mù, tan biến hoàn toàn trong không khí.

"Ăn đi."

Tạ Thính Vân đưa yêu đan đến trước mặt nàng.
Vân Vãn nhìn viên yêu đan được moi ra từ trong bụng con nhện, da đầu chỉ thấy tê dại.
 
"Không, không tốt đâu..."

"Có thể tăng tu vi."

Thế thì lại không sao!

Nàng nhận lấy yêu đan, nuốt nước bọt một cái, vẫn còn hơi do dự: "Huynh không ăn sao?"

Tạ Thính Vân khẽ nhíu mày: "Xấu quá, không thèm."

Vân Vãn: "..."

Vị đại gia này rốt cuộc muốn so đo đến mức nào đây?

"Vậy ta ăn thì có bị phản tác dụng không?"
 
Nàng có chút e dè. Dù sao đây cũng là yêu đan, còn nàng chỉ là một tiểu Luyện khí gà con, nếu bị phản phệ thì sao...

Tạ Thính Vân kiên nhẫn giảng giải: "Người khác có thể thông qua hấp thụ linh khí để tăng tu vi, nhưng thể chất của nàng không thích hợp. Nếu muốn đột phá Luyện khí kỳ, cách nhanh nhất là nuốt yêu đan hoặc ma đan. Mau ăn nhanh đi."

Nàng liếm môi, hạ quyết tâm, nhắm mắt nuốt yêu đan vào bụng.

Lúc đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng rất nhanh, một luồng nhiệt khí đột ngột bốc lên từ bụng dưới.

Khoan đã, có gì đó… không đúng lắm?

"Thế nào?"

Thế nào à?

Nàng bây giờ... thực sư... chỉ muốn điên cuồng mà... Yêu.
 
=====

Nội tâm của Tạ Thính Vân: [Chỉ có thế này thôi à?]

Nhện yêu: [Ngươi không có chút lễ phép nào sao hả Tạ Thính Vân?]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc