Nhưng mà... có một chuyện quan trọng cần phải hỏi trước.
Vân Vãn rón rén ghé sát vào hắn: “… Kiếm của huynh có chịu cho rút ra không vậy?"
Tạ Thính Vân: "Cũng chưa chắc."
"Vậy huynh có đánh thắng được không?"
Tạ Thính Vân: "Khó nói lắm."
Nếu đã chưa chắc như thế thì lúc nãy nói nhiều thế với nàng làm gì?!
Khóe miệng Vân Vãn co giật. Nhưng nàng cũng không hối hận hoàn toàn.
Bởi vì... “Cầu phú quý trong nguy hiểm vốn” là tôn chỉ của nàng.
Nếu lần này thành công thì đó sẽ là một câu chuyện đáng kể. Nếu thất bại thì coi như là một sự cố mà thôi.
Vân Vãn âm thầm sờ vào túi trữ vật. Bùa chú nàng còn rất nhiều. Dựa vào tình hình này, con đại yêu kia rất có thể là một con nhện tinh.
Mà nhện thì sợ nhất là gì? Là lửa!
Không cần gì cao siêu, chỉ cần châm một mồi lửa, trong cái động ẩm thấp không thông gió này, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể trở thành đám cháy lớn.
Chạy trốn sẽ không thành vấn đề!
Nghĩ vậy, nàng lập tức ổn định tâm thần, không còn thấy sợ hãi nữa.
Không biết đã đi bao lâu, bỗng dưng có một nam tử trẻ tuổi, mặt mũi bầm dập, khập khễnh bước ra từ con hẻm tối phía sau.
Vân Vãn định thần nhìn lại thì nhận ra đây không phải ai khác mà chính là tên môi giới xui xẻo bị nàng lừa bán khi nãy.
Nàng thăm dò tình hình, nhận ra gã này rõ ràng là tay sai của chủ nhân huyệt động. Tên môi giới nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Vãn.
Hắn làm nghề này đã mười năm rồi, chỉ có hắn đi lừa người, chứ chưa từng bị ai lừa ngược lại. Không ngờ lần này lại xảy ra sơ suất để bị một nha đầu xấu xí úp sọt. Cũng may, chủ nhân của hắn – động chủ Thiên Ti Động – là một con nhện yêu có sáu trăm năm đạo hạnh.
“Tiểu nha đầu, ngươi dám giở trò với ta cơ đấy? Chờ lát nữa xem ta xử lý ngươi thế nào!”
Tên môi giới nghĩ tới việc suýt chút nữa bị ăn thịt thì lại càng hận đến nghiến răng.
Vân Vãn giấu kỹ túi trữ vật rồi cười khẩy: “Cái này gọi là có qua có lại.”
“Dẫn bọn họ vào.” Tên môi giới trừng mắt nhìn nàng, ra lệnh cho thủ hạ áp giải hai người vào trong.
Đi qua một hành lang dài hun hút, bọn họ dừng lại trước một tẩm cung. Không khí nơi này tràn ngập một mùi hương mơ hồ, khó nói rõ, vừa dính dấp vừa mờ ám.
Vân Vãn vốn mang thể chất lô đỉnh, dù có linh ấn áp chế, vẫn không khỏi chịu ảnh hưởng. Nhịp tim nàng đập loạn xạ, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, thần thức cũng bị những ý nghĩ dơ bẩn xâm chiếm.
Tạ Thính Vân liếc mắt nhìn nàng, không nói một lời, đưa tay quét đi tàn dư mùi hương, đồng thời thực hiện một cái hộ thân chú trên người nàng.
Cảm giác khó chịu lập tức tan biến, Vân Vãn không dám sơ suất, lặng lẽ dịch lại gần Tạ Thính Vân. Hắn rõ ràng hưởng thụ điều này, không chút thay đổi nét mặt mà nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng. Nàng đang bận chống đỡ dư âm của mùi hương, không có tâm trí phản ứng, cứ thế thành thật để hắn nắm tay.
Kẹt kẹt.
Cửa tẩm cung mở ra, Vân Vãn theo sát gót Tạ Thính Vân bước vào.
Bên trong sương khói lượn lờ, từng tầng màn che lấp cảnh tượng phía trong. Chỉ nghe tiếng rên rỉ triền miên vẳng lại, không thấy bóng người, nhưng hình ảnh dây dưa thân thể đã mơ hồ hiện ra.
Thanh âm kia càng lúc càng cao, mặt Vân Vãn nóng ran. Nàng vụng trộm liếc nhìn Tạ Thính Vân, phát hiện nam nhân này vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh nhạt, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Bất chợt, âm thanh kia đột nhiên ngưng bặt.
Một giọng nữ quyến rũ vang lên: “Ngươi, lại đây.”
Vân Vãn lập tức siết chặt tay Tạ Thính Vân. Nàng mang hắn theo là để giết yêu, chứ không phải để hắn đem thịt đi bán!
Tạ Thính Vân khẽ cười, siết nhẹ tay nàng để trấn an: “Không sao.”
Hắn vừa nhấc chân bước lên thì đã liền nghe giọng nữ kia nói: “Ta nói nàng cơ mà, lại đây.”
Tạ Thính Vân dừng bước, Vân Vãn thi thoáng sững sờ.
“Nam nhân vô vị, ta muốn nhìn thử một chút nữ nhân, lại đây đi, đừng để ta phải nhắc lại.”
“...??”
Tỷ tỷ, thực ra nghiêng về nữ một chút cũng không tệ mà?!
Vân Vãn đeo lên mặt nạ đau khổ, hai chân run rẩy, nơm nớp tiến lên phía trước.
Nữ yêu kia không kiên nhẫn chờ lâu, vung tay hất màn che lên, lộ ra bóng dáng trên giường.
Nàng quả thực mềm mại yêu kiều, váy đỏ ôm lấy đường cong quyến rũ, nửa nằm nửa tựa, dưới chân là một… thứ gì đó đỏ lòm, trông như là một… xác người? Một nam nhân trần truồng đang nằm bất động, không rõ còn sống hay đã chết.
Nếu không phải vì điều này, Vân Vãn còn có thể khen một câu: “Tỷ tỷ, người đẹp quá…” Nhưng lúc này, ánh mắt nàng lặng lẽ trượt xuống dưới… tám cái chân nhện đang giăng ngang giăng dọc, lập tức rơi vào trầm mặc.
Nhện yêu vung tơ đỏ, quấn lấy eo nàng, kéo thẳng lên giường.
Vân Vãn vừa đến gần mới phát hiện, nữ yêu này quả thực tuyệt sắc, khí tức câu người, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến lòng nàng dao động, suýt chút nữa buột miệng khen ngợi.