Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 34: Huynh đúng thật là người tốt

Trước Sau

break

Vân Vãn giật hết cả mình, hồn vía suýt bay khỏi xác khi nhìn thấy một bãi chất lỏng không rõ nguồn gốc trên mặt đất. Nếu không có Tạ Thính Vân kịp thời ra tay thì giờ người nằm trong bãi chất lỏng đó chính là nàng rồi.

Ngước mắt nhìn lên, nàng chỉ thấy mấy con chim khổng lồ xoay vòng trên không. Nói đúng hơn thì chúng không hẳn là chim, cũng chẳng phải thú. Hình thể vẫn là con người, nhưng lại có cánh chim, móng vuốt thì rõ ràng không phải của nhân loại. Bọn điểu nhân dang tay cầm cung tiễn, mai phục khắp mọi nơi, vây chặt kín lấy hai người.

Một cơn gió mạnh thổi tới, thổi bay lớp bụi mỏng manh trên mặt đất, cũng làm rung lên vành nón của Vân Vãn và Tạ Thính Vân. Trong đám điểu nhân, một kẻ có vẻ là chỉ huy khẽ nhấc tay, ngay lập tức, cung tên lại kéo căng, đều nhắm thẳng về phía họ.

Nhưng Tạ Thính Vân đã sớm chuẩn bị. Hắn ôm lấy Vân Vãn, nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây.

Vút vút vút!

Mấy mũi tên xé gió lao tới, nhưng tất cả đều bắn hụt, chỉ còn lại một bãi hỗn độn trên đất.

Đám điểu nhân không vì vậy mà bỏ cuộc. Chúng vẫn tiếp tục bắn tên, cũng nhắm khá kĩ càng, nhưng tuyệt nhiên không có một mũi tên nào trúng đích.

Vân Vãn nhìn cảnh này mà thấy thật sự ngao ngán. Nếu đã bắn cung tệ thế này, không bằng họ cứ theo nàng đi giao hàng cho đỡ khổ, mà còn có thu nhập ổn định hơn nhiều.
 
Nghĩ đến đây, mắt nàng bất chợt sáng lên.

"Tạ Thính Vân!"

"Hửm?"

"Bọn điểu nhân này là giống loài gì thế?"

Tạ Thính Vân hờ hững đáp: "Bán yêu."

"Hả?"

"Một bên cha mẹ là yêu, một bên còn lại là người, sinh con ra đời chính là bán yêu."

Vân Vãn trầm mặc một hồi lâu rồi thắc mắc: "Vậy tại sao lại không gọi là... nhân yêu?"

"..."

Tạ Thính Vân im lặng. Hắn đã quá quen với những suy nghĩ khó đỡ của nàng, nhưng vẫn cảm thấy khá là nhức đầu.

Ở Lục giới này, những kẻ bị kỳ thị nhất không ai khác chính là bán yêu và nửa ma. Bởi vì mang dòng máu pha tạp, họ không được yêu tộc dung nạp, cũng chẳng được nhân tộc chào đón, cứ như những bóng ma lẩn khuất giữa lằn ranh ngày và đêm. Vì thế, bán yêu thường trở thành lực lượng lao động rẻ mạt nhất, chỉ cần được cho ăn là họ sẽ tận trung đi theo bất kỳ ai ra lệnh.

Vân Vãn nghe xong thì lại càng trầm mặc.

Nếu đã khổ thế này thì chắc chắn không bằng đi giao hàng với nàng rồi!

Thế là nàng lớn tiếng gọi: "Huynh đệ gì ơi!!"

Tên điểu nhân cầm đầu thoáng chút do dự, nhưng rồi cũng vẫn giương cung lên.

Tạ Thính Vân ở bên cạnh thở dài, lắc đầu khuyên nhủ: "Bán yêu không thể phản bội chủ nhân. Trừ khi..."

"Ta hiểu rồi." Vân Vãn vỗ tay như đã sáng tỏ: "Huynh muốn giúp ta giết chủ nhân của bọn họ đúng không!"

Tạ Thính Vân: "?"

Vân Vãn nhìn hắn đầy cảm kích: "Huynh đúng thật là người tốt!"

Tạ Thính Vân: “…"

Hắn có nói thế sao?

Nhưng mà... giết một tên tiểu yêu thì đúng là không quá khó.

Tạ Thính Vân gật đầu: "Được."

Thế là hai người không phản kháng nữa.
 
Nhìn thấy bọn họ ngoan ngoãn như vậy, đám điểu nhân cũng thôi giương cung, bắt đầu trói họ lại để dẫn trở về.

Trên đường đi không một ai lên tiếng. Đám điểu nhân cũng im lặng như gà, còn Vân Vãn thì tranh thủ quan sát từng đường đi nước bước, cố nhớ hết những công trình kiến trúc đặc trưng.

Rất nhanh sau đó, họ đã đi xuyên qua rừng cây, băng qua suối nước, đến chỗ chân một ngọn núi.

Tên cầm đầu điểu nhân giơ tay gõ mạnh ba tiếng lên một tảng đá lớn. Ngay lập tức, vách đá nứt ra, để lộ một lối vào tối đen như mực.

Không khí ẩm ướt, tanh nồng phả vào mặt.

Hai người bị đẩy vào bên trong.

Lối đi hẹp, chỉ đủ cho hai người sánh vai cùng bước. Hai bên tường đá đốt những đốm lửa ma trơi màu xanh lục, chập chờn lay động, khiến cho nơi này càng thêm âm u rợn người.

Càng đi xuống thì mùi tanh càng đậm.

Không biết đã đi bao lâu, trước mắt họ dần mở rộng. Một tấm bảng lớn khắc ba chữ "Thiên Ti Động" đập vào mắt. Bên dưới tấm bảng là một chiếc ngai bọc ngọc phỉ thúy, tay ghế khảm xương khô, bốn phía canh gác bởi đám bán yêu nửa người nửa chim.

Cả không gian tràn đầy hơi thở chết chóc.

Tiếng khóc rời rạc vang lên bên tai, nhưng tuyệt nhiên không rõ phát ra từ đâu.

Tí tách.

Một giọt chất lỏng sền sệt nhỏ xuống đầu vai Vân Vãn.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên... Và suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Trên trần động và khắp vách tường bốn phía, vô số người bị trói chặt trong những lớp tơ nhện dày đặc.

Có người còn sống. Có kẻ đã khô quắt như xác ướp, hòa lẫn vào trong lưới tơ.

Vân Vãn trợn tròn mắt, bóp chặt tay Tạ Thính Vân theo bản năng.

Hắn hiếm khi bật cười: "Vậy còn dám kiếm tiền ở đây nữa không?"

Ai nói nàng không dám chứ?

Cổ nhân có câu: "Có tiền không kiếm chính là đồ ngu!"

Nhìn cái ngai kia cũng biết chủ nhân nơi này là một đại yêu lắm tiền!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc