Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 33: Thợ săn tốt nhất sẽ xuất hiện dưới hình thức con mồi

Trước Sau

break

Gã kia thấy nàng rắn quá, cũng lười cò kè, dứt khoát ra sáu trăm linh thạch.

Vân Vãn nhận lấy sáu trăm viên linh thạch trung phẩm, gật đầu nói: “Chờ ta một chút, ta bảo hắn qua đây.”

Bọn buôn người ở địa bàn của mình thì điềm nhiên không sợ nàng giở trò, nên cũng vô tư đồng ý.

Vân Vãn quay lại chỗ hai người.

Thấy nàng đi ra an toàn, Tạ Thính Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

Nam tử trẻ tuổi kia thì sốt ruột hỏi: “Biểu huynh của ngươi đâu rồi?”

Vân Vãn cắn môi, vẻ mặt như tủi thân sắp khóc: “Biểu huynh của ta làm vỡ đồ trong tiệm, chủ quán không cho đi, đang bắt hắn phải bồi thường.”

Nghe vậy, nam tử kia chợt hốt hoảng. Mất công lắm mới kiếm được mấy tên tu sĩ, chẳng lẽ lại để chạy mất thế này?

“Họ đòi bao nhiêu thế?”

“Họ nói đó là đồ sứ thượng phẩm, đòi năm trăm lượng mới chịu thả người…”

Chỉ năm trăm lượng thôi mà? Ba tu sĩ so với năm trăm lượng quý giá hơn biết bao lần!

Gã kia liền không chút do dự rút ngay năm nén bạc nhét vào tay nàng: “Đi, cầm lấy chuộc biểu huynh ngươi về.”

“Cái này… cái này có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

“Nhìn các ngươi là biết chưa quen cuộc sống ở đây. Cứ cầm lấy đi, đừng ngại!”

Vân Vãn nhét kỹ bạc vào tay áo, mặt mũi vẫn còn tèm lem nước mắt, giọng nức nở nói: "Nhưng… nhưng ta đi một mình không dám vào đó nữa, công tử đi cùng ta có được không?"

Mặt nàng bị vành nón che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh nước, giọng nói điệu yếu mềm mại mang theo chút nũng nịu.

Tên môi giới nghe vậy thì tâm trí lập tức lung lay, không chút đề phòng mà bước đi theo nàng.

Vân Vãn đi đến cửa quán rượu thì dừng lại.

"Biểu huynh ta ở trên lầu hai, ta… ta không dám lên nữa. Phiền công tử giúp ta lên đó gọi hắn xuống, ta phải mang bạc đi trả chủ quán bây giờ."

"Được thôi."

Tên kia chẳng hề thấy có gì bất thường, từng bước từng bước đi vào quán, rồi lên thẳng lầu hai.

Ngay sau đó, một tiếng "rầm" vang lên.

Nụ cười của Vân Vãn biến mất, nàng vỗ vỗ túi bạc rồi không do dự kéo tay Tạ Thính Vân: "Chạy thôi!"

Tạ Thính Vân: "??"

"Ta bán hắn đi rồi. Đám người này kiểu gì cũng có bối cảnh, đoán chừng lát nữa sẽ tìm đến chúng ta thôi. Thừa dịp chúng còn chưa kịp phản ứng, chúng ta chạy mau đi!"

Tạ Thính Vân: "?????"

Nhìn nam nhân bên cạnh còn chưa kịp tiêu hóa tình huống, Vân Vãn đã kéo hắn chạy như bay.

Tục ngữ có câu: Người không động đến ta, ta cũng không động đến người. Nhưng nếu đã muốn động vào ta, thì ta nhất định phải ra tay trước!

Đây là Địch Vân Thành ban ngày ban mặt, làm gì có kẻ nào thực sự lương thiện?

Ngay khi hắn vừa chú ý đến Vân Vãn, nàng đã để mắt đến hắn trước rồi, thậm chí còn âm thầm ghi nhớ mọi con đường xung quanh.

Kẻ săn mồi giỏi nhất luôn xuất hiện dưới hình dạng con mồi.

Lần này, xem hắn sau này còn dám làm cái nghề buôn bán bẩn thỉu đó nữa không.

Đột nhiên, trong đầu Tạ Thính Vân vang lên giọng kiếm linh:

[Một nữ nhân... thật là đáng sợ!]

Tạ Thính Vân: "…"

Kiếm linh lại lải nhải, giọng đầy bất mãn: [Ngươi mà có được chỉ một nửa bản lĩnh của nàng thì ta cũng không phải đến nỗi đói rạc cả thân kiếm thế này!]

Tạ Thính Vân: "…"

Hắn không chút nghi ngờ, nếu bây giờ mình chết đi, Tuyệt Thế Kiếm nhất định sẽ nhào ngay vào lòng Vân Vãn, không hề do dự mà gọi nàng là kiếm chủ.

Khi còn đang trầm tư, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo sượt qua tai hắn.

Tạ Thính Vân phản ứng cực nhanh, ôm chặt Vân Vãn lăn sang một bên.

Xoẹt...!
Một mũi tên lạnh lẽo xuyên thẳng vào vị trí hai người vừa đứng, găm chặt vào gốc cây bên cạnh.

Chỉ trong nháy mắt, cả cái cây cổ thụ tươi tốt đã trở nên héo rũ, biến thành một vũng nước xanh bốc lên một mùi tanh nồng ghê tởm.

Có độc.


======

Cuộc trò chuyện trong âm thầm của Tạ Thính Vân và Kiếm Kiếm:

Tạ Thính Vân: [Có bà xã rồi, phải kiếm tiền nuôi bà xã]

Tuyệt Thế Kiếm: [Cút! Bà xã ngươi giờ là lão công của ta rồi!]

Tạ Thính Vân: [?]

======

Đôi lời của tác giả:

Ngoài đời ở Trung Quốc thực sự từng có một vụ một cô gái suýt bị lừa bán, sau đó đó lật kèo bán ngược kẻ buôn người. Mọi người không cần mắng Vân Vãn. Nàng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi. Nếu tên kia không có ý đồ xấu, thì nàng cũng chẳng làm thế. Truyện không có ý cổ súy buôn người, chỉ muốn nói là đám đó đáng chết.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc