Ngón tay nàng khẽ động, chậm rãi đặt lên bàn tay hắn.
Tay hắn ấm áp, không giống như bàn tay lạnh buốt của nàng - một kẻ có thể chất thuần âm bẩm sinh.
Dù ngoài mặt vẫn dửng dưng, nhưng đuôi mắt Tạ Thính Vân lại khẽ cong lên một tia hài lòng.
Vừa đi thêm vài bước thì bụng Vân Vãn đột nhiên réo lên.
Tạ Thính Vân lập tức tỏ ý thức thời: “Tìm gì ăn đi, xong rồi đi tiếp.”
Nàng gật đầu, chọn một tửu quán trông có vẻ sạch sẽ.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống, đã thấy một nam nhân áo trắng bước đến trước mặt nàng, dáng vẻ rụt rè nhưng đôi mắt lại sáng quắc: “Cô nương là người mới tới đây à?”
Thanh niên này dung mạo coi như thanh tú, nổi bật giữa đám yêu tu lố nhố trong thành.
Chỉ có điều…
Loại người như hắn, làm sao có thể sống sót lâu dài ở một nơi hỗn loạn như Địch Vân Thành này?
Trong lòng Vân Vãn đã có tính toán.
“Ta theo huynh trưởng đi ngang qua nơi này thôi. Công tử có chuyện gì sao?”
Nam nhân kia cười ôn hòa, hạ giọng: “Cô nương không biết rồi. Tửu quán này không sạch sẽ, chủ quán câu kết với yêu quỷ, chuyên bắt nam nữ trẻ tuổi như các vị để luyện thành nhân ngọc.”
Yêu ma dùng tinh phách con người để tu luyện, nhưng vì không muốn tiêu hao quá nhanh, bọn chúng bày ra thuật pháp biến nạn nhân thành “luyện nhân”, có thể hút lấy tinh phách từ từ, có thể kéo dài cả trăm ngày.
Tạ Thính Vân đã động sát ý, đầu ngón tay lặng lẽ tụ lại linh lực.
Nhưng ngay lúc đó, dưới bàn có một bàn tay khác đã vươn ra nhẹ nhàng ngăn hắn lại.
Là Vân Vãn.
Nàng cười dịu dàng vô hại với thanh niên kia: “Thật sao? Vậy công tử có thể chỉ giáo thêm một chút cho ta được không?”
Cá đã mắc câu rồi, cứ đợi thêm một chút nữa.
Ánh mắt nam tử kia thoáng lóe lên một vẻ mừng rỡ, hắn nhanh nhảu vỗ tay một cái: “Ta biết một chỗ hay lắm, các ngươi theo ta đi.”
“Được.”
Vân Vãn đứng dậy, liếc qua thấy Tạ Thính Vân vẫn chưa thu lại sát ý, tiện tay quạt ngay một phát vào sau gáy hắn: “Huynh trưởng, đi mau thôi.”
Một cái tát suýt nữa thì tiễn Tạ Thính Vân đi Tây Thiên.
Hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng đứng dậy bước đi theo nàng.
Dọc đường đi, nam tử trẻ tuổi kia không nhịn được mà hỏi chuyện: “Các ngươi từ đâu tới?”
“Từ Khê Thành, vốn bọn ta định đi Côn Luân bái sư học nghệ.”
Ồ, hóa ra là một cặp tiểu tu sĩ.
Mắt gã lại càng sáng hơn: “Chỉ có hai người các ngươi thôi à?”
“Còn có một biểu huynh nữa, chúng ta hẹn gặp nhau ở đây. Bọn hắn đang ngồi trong quán rượu phía sau đường kia. Công tử nếu không ngại phiền, sao không cùng chúng ta ghé qua đó một chút rồi đi tiếp?”
Gã này là một tên môi giới buôn người, bán một cặp hay hai cặp cũng là bán, vậy thì thêm một mẻ nữa cũng có sao đâu? Nhất là họ còn là tu sĩ, bán cho yêu tộc ít nhất cũng kiếm được trăm lượng hoàng kim, bằng ba tháng tiền công của hắn rồi đấy!
Nghĩ tới đây, hắn nuốt nước miếng đánh ực, gật đầu như gà mổ thóc: “Được, được, đi thôi!”
Vân Vãn nhếch môi cười, dẫn theo gã quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Tạ Thính Vân đi theo mà lòng đầy cảnh giác.
Địch Vân Thành có ma, có yêu, nếu chỉ là loại đạo hạnh nông cạn thì còn đỡ, chứ gặp đại yêu thì…
Bàn tay hắn vô thức siết lấy Tuyệt Thế Kiếm.
Trước đó hắn vừa đút cho nó ăn ba viên thượng phẩm linh thạch, chắc là có thể moi lại một chút sức mạnh… chỉ một chút thôi thì chắc được mà nhỉ?
Mải suy nghĩ, ba người đã đến cửa một quán rượu. Trước cửa có ba tên đại hán cao lớn vạm vỡ, ai cũng giắt đao bên hông, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn đã thấy không dễ dây vào.
Vân Vãn dừng bước, ngoảnh lại nói với gã thanh niên: “Biểu huynh ta ở trên kia. Công tử phiền cùng huynh trưởng của ta đợi ở đây một lát nhé.”
Tạ Thính Vân định theo lên thì bị Vân Vãn lườm cho cháy mặt, ép phải đứng lại đây chờ: “Huynh trưởng, cứ để ta đi một mình là được.”
Nếu hắn cũng theo, tên môi giới chắc chắn sẽ cảnh giác, lúc đó khó làm việc lắm.
Tạ Thính Vân dù không tình nguyện cũng đành phải đứng yên.
Vân Vãn một mình tiến đến chỗ ba gã đại hán.
Đúng như nàng đoán, ở Địch Vân Thành đầy rẫy bọn buôn người, tìm bừa một đại bản doanh của chúng đúng dễ như chơi.
Một gã trong số đó hỏi: “Người nào?”
Vân Vãn chỉ về một hướng: “Bên phải.”
Gã đại hán nhìn theo, ánh mắt lóe lên. Người này trông cũng khá, nữ yêu chắc chắn sẽ thích.
“Bên trái không bán à?”
“Đó là huynh trưởng ta, bị hủy dung rồi, đầu óc cũng có vấn đề không được tốt lắm, bán cũng chẳng để làm gì.”
Nghe nói đến hai chữ “hủy dung”, gã kia lập tức hết hứng.
“Muốn ngân lượng hay linh thạch?”
“Linh thạch.”
“Ba trăm.”
“Ta vất vả lắm mới mang được hắn tới đây, ngươi ra giá ba trăm thôi á? Xem ta là đồ ngu không biết gì à?”