Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 31: Địch Vân Thành

Trước Sau

break

Tạ Thính Vân cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cưỡi lên...

Hắn đã niệm một đạo thuật khinh thân, bám lấy trên cổ Vân Vãn như một cái mặt dây chuyền, nhẹ bẫng như không.

Một người vác, một người bám, một kẻ mặt mày không cảm xúc, một kẻ thần sắc rất hững hờ.

Cứ thế bay đi...

Trên đường họ còn kéo theo không ít ánh mắt hiếu kỳ của đám tu sĩ bên dưới.

Thậm chí có kẻ còn hô lên: “Thật là biết chơi ghê!”

Sợ gây chú ý rồi lại chuốc lấy phiền phức, ba người đến gần bên ngoài Địch Vân Thành thì hạ cánh xuống, chọn cách đi bộ.

Nhìn cổng thành thấp thoáng phía xa, Lý Huyền Du có hơi không nỡ, trước khi đi còn căn dặn rất kĩ càng: “Địch Vân Thành này toàn là phường buôn người, các ngươi nhớ cẩn thận đấy, ngàn vạn lần đừng để mấy tay môi giới lừa đem đi bán đó nhé.”

Địch Vân Thành nằm ngay ranh giới giữa Ma vực và Tiên địa, địa thế hiểm yếu, lại nghèo nàn lạc hậu, thành nhỏ mà loạn lạc hết sức. Yêu ma hoành hành, tà vật sinh sôi, đến mức tông môn cũng chịu không nổi, đành bỏ mặc nơi này, mặc kệ bách tính người chạy thì chạy, người chết thì chết.

Lâu dần, nơi đây thành tụ điểm của hai loại người: con buôn hàng hóa và dân buôn người.

Chợ đen mọc lên như nấm, lừa lọc, ép giá, bán đứng diễn ra khắp nơi.

Lý Huyền Du đến đây vì muốn mua một khối đá rèn luyện hiếm có. Lời hắn còn chưa dứt, cổng thành đã hiện ra ngay trước mắt.

Mây đen cuồn cuộn, sương mù dày đặc, từ xa chỉ có thể thấy lờ mờ bức tường thành xám xịt. Nhiều năm bị tà khí ăn mòn, nơi này đã rách nát đến mức không còn ai thèm trông coi. Cửa thành bỏ hoang, yêu ma hay tu sĩ đều có thể tùy tiện ra vào.

Đứng trước cổng, Lý Huyền Du ôm quyền chào hai người: "Đến đây cáo từ, có duyên sẽ gặp lại.”

Vân Vãn chẳng đáp gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn ra phía sau hắn.

Quả nhiên, nơi xa đã có một bóng người hùng hổ bước tới. Chưa thấy mặt, đã nghe tiếng quát:

“Lý Huyền Du ——!!”

Toàn thân Lý Huyền Du chấn động, không thể tin nổi nhìn về phía đồng môn nhị sư đệ.

“Ngươi cái đồ đáng bị thiên lôi đánh tám trăm lần, cuối cùng cũng để ta bắt được ngươi rồi!”

Lý Huyền Minh nghiến răng, túm lấy lỗ tai hắn: “Đi! Theo ta về tông môn!”

Lý Huyền Du biết hôm nay mình hết đường thoát nên chỉ đành thuận theo, vừa bị kéo đi hắn còn không quên gào lên: “Cô nương lên đường bình an! Đại ân đại đức của cô, tại hạ suốt đời ghi nhớ!!”

Lý Huyền Minh lười nghe hắn lảm nhảm, bấm tay niệm pháp chú giam cầm hắn lại, sau đó bước tới trước mặt Vân Vãn đưa cho nàng tám mươi linh thạch.

Xong xuôi, hắn xách theo sư huynh mà đi, để lại Lý Huyền Du vẻ mặt ngốc lăng vẫn còn đang cố vẫy tay từ biệt.

Thật là minh họa tiêu chuẩn cho câu "bị người bán vẫn còn giúp đếm tiền".

Tạ Thính Vân nhìn cảnh tượng trước mặt thì không nhịn được cảm thán, lại quay sang nhìn Vân Vãn.

Nàng không có vẻ gì là hối hận, thậm chí còn đang đắc ý đếm linh thạch, thu được đầy cả một túi nặng trịch. Dù là Tạ Thính Vân nhìn cũng không khỏi có chút thèm thuồng.

Trầm ngâm chốc lát, hắn lại lên tiếng: “Ta cũng vất vả chứ bộ, sao không thấy có gì vậy?”

Vân Vãn ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn... thì ra là đang ghen tị vì trước đó nàng đã cho Lý Huyền Du một khối ngọc thạch hạng bét?

Đại nam nhân này, đúng là lòng dạ nhỏ nhen thật.

Vân Vãn lục trong túi một hồi, chọn ra một viên phỉ thúy chất lượng khá tốt rồi chìa ra cho hắn: “Đây nhé.”

Tạ Thính Vân không nhận: “Ta so với hắn còn phải đi thêm một chuyến.”

Không chỉ nhỏ nhen mà còn tính toán chi li.

Vân Vãn bèn lấy thêm hai khối linh thạch, lúc này hắn mới hài lòng nhận lấy, tiện tay nhét vào cho Tuyệt Thế Kiếm.

“......”

Đúng là biết thương vợ ghê.

Hai người chầm chậm bước vào thành.

Tử khí âm u tụ trên bầu trời, che khuất ánh nắng, khiến cả thành phố chìm trong một màu xám tro. Lầu gỗ chen chúc, mái ngói đỏ nhuốm màu thời gian, hai bên đường toàn là hàng quán nhỏ, phần lớn bán dược liệu quý hiếm trộm được hoặc xác yêu thú săn về. Hàng hóa bày ngay ngoài trời, vết máu vẫn còn chưa khô.

Không khí trộn lẫn nhiều mùi: máu tanh, ẩm mốc, và thứ gì đó hôi hám không thể gọi tên.

Hai người bọn họ ăn mặc giản dị nhưng lại sạch sẽ, vô tình trở thành điểm lạc lõng giữa đám đông nhếch nhác. Không ít ánh mắt dõi theo họ.

Tạ Thính Vân bước vào một cửa tiệm bên đường, mua hai chiếc nón rộng vành che mặt, lúc này mới giảm bớt sự chú ý.

“Cầm tay ta.” Hắn đột nhiên giơ tay lên.

Vân Vãn túm lấy vạt áo hắn.

Ngay sau đó lại thấy hắn bổ sung: “Tay.”

Nàng nhìn hắn một cái nhưng không nhúc nhích.

Tạ Thính Vân giấu mặt dưới chiếc nón, hai hàng mi khẽ nhíu, giọng chợt thấp đi: “Có người đang theo dõi.”

Từ khóe mắt Vân Vãn liếc ra sau, quả thật có một góc áo lướt qua trong đám đông.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc