Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 30: Miếng cơm chùa này ăn được cũng không dễ dàng

Trước Sau

break

Một giây sau...

Tuyệt Thế Kiếm – hết tiền, đình công, hết hạn sử dụng!

Kiếm khí tiêu tán, hai người không hề có chút dấu hiệu báo trước, cứ thế mà bị ném thẳng xuống.

Tạ Thính Vân nhanh chóng giữ vững thăng bằng, thuận tay ôm chặt Vân Vãn, mặt mũi bình thản đối diện với hai đôi mắt đang kinh ngạc cực độ. Bộ dáng hắn vẫn tiên phong đạo cốt, tư thái thanh quý, tựa như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Kiếm của ngươi..." hắn nhàn nhạt hỏi hỏi Lý Huyền Du: "... chịu được ba người không?"



À rồi, hiểu.

Miếng cơm chùa này, đúng là ăn được cũng không dễ dàng gì.

Lý Huyền Du nghiêm túc từ chối: "Bách Vạn chỉ chở được hai người, nếu ngươi muốn thì…"

"Được."

Không đợi hắn nói xong, Tạ Thính Vân đã chỉ tay vào vai mình, giọng điệu bình  thaen như lẽ dĩ nhiên: "Ngồi lên đi."


Cái quần gì vậy??

Ngồi lên??? Ai ngồi lên cơ?

Cái cách cưỡi kiếm phi hành thế này là cái kiểu gì???

Chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc, Vân Vãn đã bị Tạ Thính Vân một tay nhấc bổng, đặt thẳng lên trên vai hắn. Nàng hốt hoảng hét một tiếng, tóc tai rối tung, tay bấu chặt lấy đầu hắn theo bản năng, cả người ngồi ngay ngắn một cách bất đắc dĩ.

Tạ Thính Vân không để tâm đến cảm giác đau nhói trên da đầu, hai tay vững vàng giữ lấy cổ chân nàng để tránh việc nàng té xuống. Khuôn mặt hắn bình tình, như thể việc này chẳng có gì bất thường.

"Yên tâm, ta sẽ thi khinh thân chú cho cả hai, đảm bảo không để chúng ta ngã xuống ngàn dặm mà chết."

Lý Huyền Du nhìn cảnh tượng này, mặt không cảm xúc: "Nó tên là Bách Vạn."

Tạ Thính Vân: "Ta biết."



Ngươi biết cái quỷ gì mà biết!

Giờ muốn từ chối cũng đã không kịp nữa rồi, Lý Huyền Du đành bước lên kiếm trước, để lại không gian phía sau cho hai người kia. Đợi đến khi Tạ Thính Vân đứng vững, Bách Vạn từ từ nâng họ lên không trung, chao đảo một chút rồi mới ổn định trở lại.

Nhìn thấy thân kiếm chật hẹp, Vân Vãn vẫn thấy sợ hãi đến mức không ngừng ôm chặt đầu Tạ Thính Vân, nàng bỗng nhiên nhỏ giọng đề nghị: "Hay là, chúng ta có thể cho kiếm... biến lớn hơn một chút được không?"

Trong phim tiên hiệp trước giờ đều diễn thế mà, kiếm có kiếm linh, biến to biến nhỏ chẳng phải rất chuyện dễ dàng hay sao?

Nào ngờ, Lý Huyền Du nghe vậy thì chỉ cười gượng: "Tại hạ... đạo hạnh không đủ."

Ngự kiếm hóa hình là pháp thuật mà đến Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng. Một kẻ Trúc Cơ tầng ba như Lý Huyền Du, lấy đâu ra pháp lực cao thâm như vậy? Nếu thực sự học được thì hắn đã không phải ngày ngày vật vã chạy đơn trên Lưu Ly Kính, mà đã dứt khoát biến bản mệnh kiếm thành thuyền, chạy tuyến cố định đưa đón tu sĩ các giới, một ngày phải kiếm lời được không ít linh thạch từ lâu rồi!

Vân Vãn bình tĩnh... bình tĩnh nắm chặt tóc Tạ Thính Vân.

Bách Vạn càng bay càng cao, cuối cùng cũng vọt lên trên tầng mây. Sương mù cuồn cuộn, bốn phía chỉ toàn một màu trắng xóa, kiếm chậm rì rì mà bay, thỉnh thoảng còn lắc lư vài cái, khiến nàng có ảo giác như mình có thể té xuống bất cứ lúc nào.

Đã sợ đến mức không nói nên lời, mà gió lạnh trên cao còn quất vào mặt đến đau rát.

Giữa lúc nàng đang giãy giụa trong dày vò, có hai đạo kiếm quang vèo một cái lướt ngang qua, kiếm khí phách lối mà khiêu khích, kèm theo một đoạn đối thoại bị gió thổi tới bên tai:
"Sư huynh, ngươi xem bọn họ lãng mạn chưa kìa, ta cũng muốn cưỡi lên cổ huynh!"

Lãng mạn cái quần què ấy!!!

Xương đỉnh đầu nàng sắp bị bẻ gãy đến nơi rồi! Lãng mạn kiểu này, cho ngươi ngươi có muốn không?!

Chỉ nghe nam nhân kia hừ nhẹ: "Kiếm đó quá tải rồi, sư muội, chúng ta tuyệt đối không cần học theo."

Không phải không cần, mà là không thể!

Vân Vãn suýt khóc, cố nén gió quật vào mặt, nàng há miệng run rẩy nói:

"Dừng… dừng lại đi, ta chịu không nổi nữa rồi!"

Nghe vậy, Lý Huyền Du lập tức điều khiển Bách Vạn đáp xuống một đỉnh núi gần nhất.

Vân Vãn lắc lắc người, miễn cưỡng trèo xuống từ trên cổ Tạ Thính Vân. Giờ phút này, tóc nàng rối bù, khuôn mặt bị gió hành hạ đến mức đỏ bừng, hệt như vừa bị lốc xoáy cuốn qua.

Hít sâu một hơi, nàng nghiêm túc nói với Tạ Thính Vân:
"Vẫn là... huynh lên cưỡi trên cổ ta đi."

Nếu lại cứ thế bay tiếp, e rằng tóc nàng sẽ chỉ còn lại vài sợi như mấy cọng cỏ héo úa giữa sa mạc. Không được, tuyệt đối không được!

Vân Vãn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình, chân thành nói:
"Mau đi, lên cưỡi ta."

Tạ Thính Vân: "…"

Lý Huyền Du: "……"

Cô nương này cũng… có hơi thẳng thắn quá rồi!!!

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc