Thanh niên kia nghe vậy thì lập tức sáng rực hai mắt, giọng đầy háo hức: “Là cái gì? Cho ta xem thử trước được không?”
“Được thôi.” Vân Vãn đáp, rồi nhanh chóng lấy từ túi trữ vật ra một viên tinh thạch sáng lấp lánh.
Tinh thạch này không phải bảo vật gì quý giá, thậm chí so với phỉ thúy hay ngọc thạch bình thường thì cũng kém xa. Nhưng nó lại có màu sắc rực rỡ lấp lánh, bề mặt nhẵn bóng lung linh, vô cùng xinh đẹp bắt mắt.
Nhiều cô nương trong thành rất thích dùng tinh thạch này làm đồ trang sức, đám kiếm tu quanh năm thiếu tiền cũng rất ưa chuộng dùng đá này làm dây đeo trang trí chuôi kiếm. Một viên tinh thạch nhỏ nhưng rất có võ, vừa có giá rẻ lại vừa thỏa mãn được nhu cầu ăn mặc tươm tất của phái nữ, lại còn có thể cho nam nhân để dỗ dành "vợ yêu". (*)
Trùng hợp làm sao, nam nhân với tới chính là một kiếm tu. Hắn đang lang bạt giang hồ, nhìn dáng vẻ có lẽ cũng thuộc hội không có tiền nhưng cũng rất muốn chăm chút ngoại hình.
Sau khi thấy viên tinh thạch, mắt hắn lập tức phát sáng như sao, giọng cũng trở nên hưng phấn hơn hẳn: “Ta nhận! Ta nhận ngay! Chỉ cần nhận nhiệm vụ là có thể được quà tặng kèm đúng không?”
Hắn nhập đạo đến này đã năm mươi năm, nhưng thanh kiếm yêu quý của hắn thì đến cái vỏ còn chẳng có, chứ đừng nói đến được đep đồ trang trí đẹp mắt. Giờ nhìn thấy viên tinh thạch này, tâm hồn một kiếm khách nghèo rớt mồng tơi lập tức thấy rung động mãnh liệt.
Khi hắn hí hửng chìa tay ra định lấy viên tinh thạch, thì lúc này Vân Vãn lại lắc đầu.
“Không được.”
Nam tử đờ người, nụ cười có chút nứt toác. Tạ Thính Vân cũng đang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.
Vân Vãn bình tĩnh đáp: “Phải hoàn thành đủ năm nhiệm vụ của ta mới được một phần quà tặng kèm. Ngươi chỉ nhận một cái, chưa đủ điều kiện.”
Nam thanh niên: “!!!”
Tạ Thính Vân: "?"
Vân Vãn tự nhiên nói tiếp: "Nhiệm vụ của ta đều ở cùng một tuyến đường. Nếu ngươi có thể nhận thêm nhiều nhiệm vụ cùng lúc, ta sẽ thưởng thêm ba mươi linh thạch. Hoàn thành tất cả xong, ta lại tặng cho ngươi viên đá này. Nếu xong sớm thì còn được tặng thêm một viên tinh thạch nữa."
Vừa nói, nàng vừa lấy ra một viên tinh thạch khác màu đỏ, đặt cạnh viên màu xanh khi nãy, hai màu sắc tương phản ở gần nhau trông càng thêm bắt mắt.
Khoan đã… còn có chuyện tốt như thế này sao?! Ai có thể kiềm chế được trước một món hời như này chứ!
Nam tử lập tức phấn khích nhảy lên: "Ta nhận! Ta nhận hết! Có bao nhiêu nhiệm vụ cứ giao cho ta hết đi!"
Tạ Thính Vân: "..."
Vân Vãn nở một nụ cười thảo mai, rút từ trong áo ra một xấp nhiệm vụ còn chưa kịp đăng lên, đưa hết cho hắn: "Tất cả ở đây, ngươi cầm hết đi."
Sợ có người tranh mất miếng ngon, nam tử kia bấm nút nhận ngay lập tức, tiếng xác nhận nhiệm vụ kêu ting ting liên tục, khóe miệng hắn cũng không giấu được nụ cười tươi như hoa hướng dương: "Yên tâm, đến rạng sáng là ta sẽ hoàn thành hết!"
Nói xong, hắn lập tức lấy kiếm ra rồi tung mình nhảy lên, "vèo" một phát phi thân đi mất.
Khi hắn vừa mới khuất dạng thì lại có thêm hai kiếm tu khác xuất hiện.
Vân Vãn lập tức kích hoạt chế độ "chốt đơn", áp dụng chiến lược tương tự, thành công phân phối hết toàn bộ mười lăm nhiệm vụ còn lại!
Lúc này, ánh mắt của Tạ Thính Vân khi nhìn nàng đã có chút khác đi.
Hắn nhớ lại nửa tháng trước, khi mình độ kiếp thất bại, tu vi mất hết, muốn kiếm lộ phí để quay về Thương Ngô Cung, nhưng lại không dám nhận mấy nhiệm vụ đánh giết. Chẳng còn cách nào, hắn đành dùng Lưu Ly Kính để nhận việc hộ tống, và Vân Vãn chính là đơn hàng đầu tiên hắn nhận nhiệm vụ bảo vệ.
Giá như hắn cũng nghĩ ra trò này sớm hơn, thì đâu đến nỗi phải cõng thanh kiếm nặng như đá, cuốc bộ suốt bảy ngày từ chỗ ngọn núi đó đến tận đây!
Vân Vãn bước đến, dùng cùi chỏ huých nhẹ cách tay hay, cười tủm tỉm nói:
"Thế nào? Có muốn học không?"
Tạ Thính Vân khẽ quay đầu, nhanh chóng che giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt.
Vân Vãn vẫn không chịu buông tha, tiếp tục dụ dỗ: "Muốn biết ta đã làm thế nào không?"
Đôi mắt Tạ Thính Vân có chút lóe lên, nhưng miệng thì vẫn rất cứng: "Nàng muốn nói thì nói, không nói thì thôi."
Con vịt chết đến nơi rồi mà vẫn thích gân cổ cãi.
Vân Vãn bật cười nhẹ, chậm rãi giải thích: "Dựa theo quan sát của ta, phần lớn người nhận nhiệm vụ trên Lưu Ly Kính đều là kiếm tu. Một ngày bọn họ có thể nhận đến cả chục nhiệm vụ, hầu như chẳng bao giờ để ý đến giá cả, miễn có tiền là đều sẽ nhận. Có thể tưởng tượng được bọn họ nghèo đến mức nào."
"Thông thường, tu sĩ có tiền tất nhiên sẽ không ham ba cái lợi lặt vặt như quà tặng kèm của ta. Nhưng kiếm tu thì khác. Vì để chăm chút cho kiếm, bọn họ có thể nhịn ăn nhịn mặc, khổ cực gì cũng có thể chịu được. Chỉ cần thêm chút lợi ích cho kiếm của họ, chắc chắn họ sẵn lòng làm việc chăm chỉ hơn."
Tạ Thính Vân nghe nàng nói xong bất mãn ra mặt, hắn nhíu mày đáp: "Ta không như thế."
Vân Vãn: "Hả?"
Tạ Thính Vân càng nhíu mày chặt hơn, giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn: "Ta giàu mà. Đợi ta trở về..."
"Dừng."
Vân Vãn nhanh như chớp giơ tay bịt miệng hắn, nàng hơi đảo mắt:
"Ta biết rồi, ngài là Tuế Uyên cung chủ Thương Ngô Cung. Xin chào, tạm biệt, ngài đừng nói thêm câu nào nữa."
Cứ giả vờ tiếp nữa thì ta lại sợ thật bây giờ đấy.
====
Chú thích:
(*) Trong tu tiên giới vẫn hay nói, kiếm chính là lão bà ("vợ yêu") của kiếm tu, bởi vì tu sĩ dùng kiếm thường là những kẻ bị cuồng tu luyện, cuồng vì kiếm, cả ngày trong đầu không nghĩ được gì ngoài luyện kiếm. Cho nên kiếm tu cũng rất chiều chuộng kiếm của mình, có thể chịu chi rất nhiều tiền vào kiếm, kiểu như dù người có mặc áo rách nhưng vỏ kiếm thì chắc chắn phải đẹp phải xịn.
Ở đây, chị Vãn đã áp dụng một mánh marketing là quà tặng kèm khi mua combo giá sỉ (nhận 5 nhiệm vụ thay vì lẻ 1 cái), bà ý tặng miễn phí viên đá để mấy ông kiếm tu có thể làm thành dây treo kiếm.
Viên đá (tinh thạch, không phải linh thạch nhé) vừa rẻ không đáng bao nhiêu, nhưng nó lại đẹp, hợp để trang trí cho kiếm = làm đẹp cho "vợ yêu" cho nên mấy ông kiếm tu thấy cái là thích rồi, không cần nghĩ nhiều đã hớn hớ lao vào nhận sỉ 5 đơn =)))
Công nhận chị Vãn đỉnh, chiến thần marketing, bậc thầy của nghệ thuật bán hàng hiện đại =)))