Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 25: Quà tặng kèm

Trước Sau

break

Sau khi nhận ra năng lực của mình, trước mắt Vân Vãn có hai việc quan trọng cần làm:

Thứ nhất là rèn luyện thân thể, nâng cao tu vi. Thứ hai là kiếm thật nhiều tiền.

Thật ra, kiếm tiền mới là việc cấp bách nhất.

Úc Vô Nhai tuy không cuỗm sạch toàn bộ gia sản của nàng, nhưng cũng đã vơ vét đến hai phần ba. Số còn lại chỉ bằng một phần ba ban đầu, hoàn toàn không đủ để nàng đi đến Côn Luân Tông.

Vân Vãn đã cẩn thận tìm hiểu qua.

Cách kiếm tiền của tu sĩ trong tu chân giới cũng khá đơn giản. Những kẻ tu vi thấp thường nhận các công việc nhẹ nhàng để kiếm linh thạch trang trải chi tiêu hàng ngày. Những người có thực lực hơn thì đi khai quật linh mạch, đào linh thạch thô mang về tinh luyện rồi bán lại.

Người mua chủ yếu là đan tu, họ sử dụng linh thạch đã tinh luyện để chế tạo đá đúc kiếm. Mà cuối cùng, đống đá đúc kiếm này lại chảy hết về tay đám kiếm tu, những kẻ ngốc nhiều tiền trong đầu không có gì ngoài kiếm.

Vân Vãn tu vi quá thấp nên nhận mấy công việc lao động chân tay thì không khả thi. Còn bảo nàng và Tạ Thính Vân cùng nhau vác cuốc đi đào quặng thì lại càng không có cửa.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định dùng Lưu Ly Kính kiếm tiền bằng "năng khiếu kinh doanh" của mình.

Lưu Ly Kính mỗi ngày tung ra cả ngàn nhiệm vụ với đủ cấp độ khó dễ, theo nàng quan sát thì nền tảng này chủ yếu dành cho tán tu, không có tông môn nào nhúng tay quản lý. Đây là một mảnh đất kiếm tiền màu mỡ nếu biết cách khai thác.

Tạ Thính Vân im lặng nhìn nàng thao tác, sau đó lại liếc qua một nhiệm vụ đang mở trên mặt kính:

[Tiêu diệt yêu thú ở Hậu Quỳnh Sơn, thu thập yêu đan. Thù lao: 50 linh thạch thượng phẩm.]

Hắn hơi nhướng mày.

Bình thường nhiệm vụ kiểu này phải có giá 100 linh thạch, vậy mà ai đó đã âm thầm hạ xuống còn 50 rồi tung ra một nhiệm vụ khác như mới. Nếu có người dại dột nhận nhiệm vụ, Vân Vãn chẳng cần nhấc một ngón tay cũng có thể ung dung đút túi 50 linh thạch tiền chênh lệch.

Ngoài trò kiếm lời này, danh sách nhiệm vụ còn đủ thứ lố lăng khác: hộ tống bà lão về nhà, giúp Nhị Cẩu Tử sát vách giết gà, thuê người khóc tang…

Tất cả đều bị Vân Vãn ôm hết, sau đó dùng cách tương tự dìm giá không thương tiếc rồi đăng lại lên kính.

Tạ Thính Vân nhìn nàng một hồi, cuối cùng lạnh lùng buông một câu:
“Mánh này không ăn thua gì đâu.”

Tu sĩ nào còn chút đầu óc cũng không dại gì mà nhận mấy cái nhiệm vụ giá bèo thế này.

Hắn cảm thấy Vân Vãn đang phí thời gian vào trò tiểu xảo vô dụng. Nếu muốn kiếm tiền, chi bằng lên đường tiếp tục hành trình. Nếu thật sự thiếu linh thạch, hắn còn có thể chịu cực chút, vào Lưu Ly Kính nhận mấy nhiệm vụ nghiêm túc, còn hơn là ngồi đây mưu tính mấy chiêu trò con bò.

“Nàng cần linh thạch đúng không? Ngày mai ta sẽ đi Linh Sơn đào cho nàng một ít.”

Cách đó năm trăm dặm có một ngọn Tiểu Linh Sơn, nơi nổi tiếng với trữ lượng linh thạch phong phú. Tuy bây giờ kiếm của Tạ Thính Vân không cho hắn sử dụng, nhưng nếu bảo đi dfào linh thạch thì chắn chắc nó sẽ rất hăng hái.

Vân Vãn lườm hắn một cái, giọng đầy ẩn ý: “Cách này có kiếm được tiền hay không, chờ một lúc nữa chẳng phải sẽ rõ ngay sao?”

Tạ Thính Vân chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, tìm một gốc cây gần đó rồi ngồi xuống, lười đôi co thêm với nàng.

Bọn họ vẫn đang ở trong một mảnh rừng, không khí xung quanh không hiểu sao yên tĩnh lạ thường. Những tán cây cao vừa đủ che khuất ánh mặt trời gay gắt, tiếng nước suối chảy róc rách hòa cùng làn gió nhẹ thổi qua. Khung cảnh này có hơi quá yên bình, đến mức khiến người ta sắp sửa quên mất thời gian.

Đến tận giờ Mùi vẫn không có ai xuất hiện.

Tạ Thính Vân nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên đứng dậy, khẽ thở dài một tiếng, sau đó không nói gì chỉ vác kiếm rời đi.

Vân Vãn thấy thế liền gọi với theo: “Huynh đi đâu đấy?”

Hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đáp mấy chữ: “Nhận nhiệm vụ.”

Vân Vãn đã nhận tận mười lăm nhiệm vụ, thời hạn hoàn thành trong bảy ngày.

Nếu không có ai khác đến xác nhận, bọn họ sẽ phải đền gấp đôi số tiền treo thưởng, mà vấn đề là bọn họ không dư tiền đến thế.

Nàng đang định cản hắn lại, thì đã thấy từ xa một bóng người đang cưỡi kiếm lao đến.

Đó là một nam tử trẻ tuổi, dáng người cao lớn rắn rỏi. Hắn mặc một bộ y phục hiệp khách bình thường, vải vóc rõ ràng đã cũ mòn, thậm chí hoa văn trên tay áo còn có chút sờn rách vì quá lâu ngày.

Nam nhân phủi tóc một cái, nhìn nàng hỏi: “Ở đây có nhiệm vụ đúng không?”
Tạ Thính Vân còn chưa đi xa, nghe vậy thì khựng lại, trong mắt hắn thoáng hiện lên chút kinh ngạc.

Vân Vãn chẳng mấy bận tâm đến vẻ mặt của hắn, chỉ kiềm chế ý cười, bước lên vài bước nói với nam nhân kia: “Đúng. Là ta đăng nhiệm vụ.”

Nam tử kia rút ra Lưu Ly Kính, sau khi xem lại một hồi thì ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy dò xét nhìn nàng: “Trên đây ghi là ai nhận nhiệm vụ sẽ được một món quà tặng kèm. Cái này có thật không đấy?”

Quà tặng kèm?

Lúc này Tạ Thính Vân mới sực nhớ ra, Vân Vãn đã thêm một dòng ghi chú nhỏ bên dưới mỗi nhiệm vụ:

[Bất cứ ai hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu đều được tặng quà đi kèm.]

Vân Vãn thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc