Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 24: Võ Vương tương lai chính là ta

Trước Sau

break

Vân Vãn không ngờ lại gặp phải tình huống này, nàng sững sờ chớp mắt một cái, lúng túng nói: “Ừm… hình như nó… rò rỉ hết ra rồi?”

Đậu xanh rau má?!

Nguyên tác chỉ nhắc đến chuyện nguyên chủ bị “thoát hơi” sau khi song tu, chứ đâu có nói rằng hấp thụ linh khí từ linh thạch cũng có thể bị rò rỉ thế này!

Tạ Thính Vân rõ ràng cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này. Hắn nhíu mày, rồi đột ngột áp lòng bàn tay lên bụng dưới của Vân Vãn.

Nàng vừa định theo bản năng né tránh thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút ngữ khí yêu cầu: “Đừng động.”

Vân Vãn lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa.

Thực ra, từ tối qua, Tạ Thính Vân đã nhận ra thể chất của Vân Vãn không giống người thường. Nhưng khi trực tiếp chạm vào lúc này, hắn vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Tuy vậy, hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc, làm như không có chuyện gì, chậm rãi truyền một tia chân khí vào đan điền của nàng.

Tạ Thính Vân thân là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, chỉ một tia chân khí của hắn cũng đủ để giúp một kẻ tu vi thấp chống đỡ thêm cả trăm năm. Huống hồ, thân thể Tạ Thính Vân còn mang thuộc tính chí thuần chí dương, dù chỉ truyền một chút tu vi cũng có thể giúp một người Luyện Khí bước vào Trúc Cơ.

Thế nhưng lúc này, tia chân khí mà hắn truyền vào cơ thể Vân Vãn lại chẳng hề có tác dụng chút nào. Linh khí vào thế nào lại trôi ra thế ấy, không hề lưu lại chút gì.

A…

Có lẽ Vân Vãn không thích hợp để tu tiên.

Nàng vốn đã là một lô đỉnh trời sinh, định sẵn cả đời chỉ có thể trở thành công cụ giúp kẻ khác đột phá.

Tạ Thính Vân khẽ cau mày, lòng nặng trĩu.

Hắn chậm rãi thu tay lại, bỗng nhiên nhìn nàng hỏi:
“Nàng có tin vào số mệnh không?”

Vân Vãn lắc đầu, đáp gọn lỏn: “Không tin.”

“Tốt.” Tạ Thính Vân gật đầu, bình tĩnh nói: “Thiên địa lục giới, lấy khí làm gốc. Thần hợp với khí, khí hợp với chân, chân khí tương hợp thì vạn hóa quy nhất.”

Muốn đắc đạo phi thăng, bước đầu tiên chính là Luyện Khí.

Đối với hàng vạn tu sĩ, Luyện Khí vừa là giai đoạn đơn giản nhất nhưng cũng là thử thách gian nan nhất. Họ phải dẫn khí nhập thể, chờ đến khi thiên địa linh khí dung hòa với bản thân thì mới có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Có kẻ sinh ra đã có thể làm chủ linh khí, chẳng cần tốn chút công sức nào cũng có thể đạt đến trạng thái “nhân khí hợp nhất.” Nhưng cũng có những người dù tu luyện trăm năm vẫn chẳng thể đột phá.

Tạ Thính Vân nhìn nàng, chợt như nhớ ra điều gì lại hỏi: “Hôm đó, nàng đã đánh Diễm Quỷ bằng cách nào?”

Vân Vãn ngớ ra, chớp mắt một cái rồi đáp tỉnh bơ: “Ta dùng nắm đấm đánh, chứ còn dùng cái gì được nữa?”

Tạ Thính Vân hờ hững liếc nàng một cái:
“Diễm Quỷ tuyệt đối không giống như phàm nhân. Nàng thực sự nghĩ rằng chút khí lực đó của mình có thể làm nó bị thương?”

“Ta lúc đó rất tức giận, nên là…”

Khoan đã... tức giận?

Vân Vãn lập tức nhận ra trọng điểm, tò mò dò hỏi: “Ý huynh là…?”

“Không sai.” Tạ Thính Vân gật đầu.

“Người khác tu luyện bằng cách hấp thu linh khí vào trong cơ thể, còn nàng thì khác—khí không nhập thể mà bao bọc bên ngoài cơ thể, có thể tạo thành một lớp giáp bảo vệ. Khi khí và thân thể hòa hợp, nó sẽ tự động cản trở ngoại lực xâm nhập, khiến người khác không thể đến gần nàng.”

Vân Vãn sững sờ một chút, chớp chớp mắt.

“Thật sự làm được sao? Tu luyện như thế cũng có thể phi thăng à?”

“Tại sao không?”

Tạ Thính Vân uể oải nhấc tay, giọng điệu tùy ý nhưng lại ẩn chứa một tia cuồng ngạo.

“Nếu thiên đạo không cho nàng thành tiên, thì nàng cứ dùng một quyền đập nát tiên môn, xem ai còn dám ngăn cản.”

Vân Vãn: "..."

Cái này là… Thể tu?

Vân Vãn thoáng ngẩn người, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng có lý.

Cơ thể này của nàng đúng là yếu ớt thật, thể chất kém cũng không sai, nhưng khả năng khôi phục lại cực kỳ mạnh mẽ.  Rõ ràng đã cùng Tạ Thính Vân lăn lộn suốt hai ngày, vậy mà chỉ cần ngủ một giấc đã hồi phục gần như hoàn toàn, thậm chí bước đi còn nhẹ nhàng như bay.

Nàng biết đây là thiết lập đặc biệt dành cho lô đỉnh, để những tu sĩ kia tiện lợi hơn. Nhưng nếu thay đổi góc nhìn một chút… thì chẳng phải đây là tố chất hoàn hảo để tu luyện thân thể và võ thuật hay sao?

Đúng là vòng đi vòng lại, cuối cùng dòng đời vẫn xô đẩy nàng quay về nghề cũ.

Tốt lắm, trăm sông rồi cũng đổ về một biển. Võ Vương tương lai chính là ta!

Nàng muốn làm thể tu!


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc