Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 23: Toàn bộ thoát ra

Trước Sau

break

Tạ Thính Vân chỉ bị trúng dược chứ không phải mất trí nhớ. Những chuyện đã xảy ra hai ngày qua, từng âm thanh, lời nói, tiếng thở dốc nặng nề, mọi cử chỉ, hành động của từng phần trên cơ thể, toàn bộ hắn đều ghi nhớ như in, không sót một chi tiết nào.

Hắn còn tưởng rằng Vân Vãn là nữ tử nên nàng hẳn sẽ có chút ngượng ngùng.

Không ngờ…

Sáng sớm ra, nàng đã không chút khách khí giúp hắn lau người, sau đó còn cất công vào rừng săn thú, chỉ để hầm canh bồi bổ cho hắn.

Nghĩ đến đây, tâm trí Tạ Thính Vân loạn như trăm mối tơ vò.

Cuối cùng hắn vẫn nuốt lại lời từ chối, chỉ lặng lẽ nhận lấy bát gỗ từ trong tay nàng.

Nhìn xuống bát canh, hắn mới phát hiện ra đây là một chiếc bát cũ, trên thành bát còn lưu lại dấu vết từng được người khác sử dụng.

Thấy hắn có vẻ đăm chiêu, Vân Vãn liền chủ động giải thích: “Ta không mang theo bát đũa, cái này là nhặt được trong sơn động. Trước khi bỏ canh vào ta đã rửa sạch rồi, huynh không cần lo đâu.”

Tạ Thính Vân nghe vậy thì không nói gì, chỉ im lặng thổi thổi canh cho nguội bớt rồi bưng lên nhấp một ngụm.

Canh vừa vào miệng, một mùi tanh lập tức lan tràn nơi đầu lưỡi, rồi thẳng một đường trượt xuống cổ họng, nhưng dư vị cứ quẩn quanh trong vòm miệng mãi không tiêu tan. Yết hầu hắn khẽ lăn lộn, cật lực đè xuống cảm giác muốn phun ra ngay tại chỗ.

“Đây là canh gì?” Giọng hắn hơi khàn, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

Vân Vãn rất thành thật đáp: “Canh hươu.”

Tạ Thính Vân lại hỏi: “Loại hươu nào?”

Vân Vãn vò đầu bứt tai một lúc cũng không nghĩ ra từ gì để diễn tả, thế là nàng liền nhặt một viên đá, cúi xuống hì hục vẽ lên mặt đất.

Chỉ chốc lát sau, một hình thù tương đối giống con hươu đã hiện ra, nàng còn rất có tâm vẽ thêm cái miệng thật to để nhấn mạnh đặc điểm của nó.

Sau khi vẽ xong, nàng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ngày càng trầm mặc của Tạ Thính Vân, nói với hắn bằng một giọng vô cùng chân thành:

“Chắc là không có độc đâu. Trước khi cho huynh ăn ta đã cho cá ăn thử rồi.”

Cá ăn xong, không những không chết mà còn nhảy nhót tưng bừng, tinh thần phơi phới, có vẻ như còn khỏe hơn trước.

Sau một hồi yên lặng dài dằng dặc như cả thế kỷ, Tạ Thính Vân mới chậm rãi mở miệng: “Con thú này, nói dễ nghe thì là... hơi mất vệ sinh, tạng phủ đều được tạo thành từ giác hút, toàn thân chỉ có một chỗ duy nhất là thịt mềm.”

Hắn dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Nàng đã dùng bộ phận nào để nấu canh?”

Vân Vãn trâm ngầm nghĩ ngợi một lát, sau đó nàng ngập ngừng, nói với giọng cực kì vô tội:

“Dái… Dái hươu??”

“...”

“Ăn gì bổ nấy mà...”

“...”

Thôi toang. Nàng lại phạm sai lầm lớn rồi.

Huhu, biết thế cứ bắt một con thỏ cho xong!

Vân Vãn vò đầu bứt tóc, nghĩ mãi không biết nên làm thế nào bây giờ. Cuối cùng, nàng dứt khoát thò tay vào túi trữ vật móc ra một viên linh thạch thượng phẩm, đưa đến trước mặt Tạ Thính Vân, biểu cảm cố gắng thản nhiên nói:

“Thôi được rồi, huynh ăn cái này đi.”

Tạ Thính Vân liếc nàng một mắt: “Túi trữ vật không phải đã nộp cho Úc Vô Nhai rồi à? Tại sao giờ vẫn còn ở trên người?”

Vân Vãn cười hì hì hai tiếng, ánh mắt tinh quái nói: “Cái bị tịch thu là túi trữ vật mà bọn quỷ đưa cho ta. Lúc ấy hiện trường nhốn nháo, ta đã nhanh tay chia mọi thứ làm hai phần bỏ vào hai túi khác nhau, ta luôn giữ lại một túi để phòng thân.”

Thời gian gấp gáp, Vân Vãn cũng không kịp chia nhỏ hơn, chỉ kịp nhặt ra linh thạch thượng phẩm, một ít phù hộ thân cũng một số đan dược, đáng tiếc là không mang đi được túi tiền vàng. Nghĩ đến số tiền này, nàng lại không tự chủ mà thở dài thườn thượt.

Tạ Thính Vân khẽ cong môi, nhưng rất nhanh lại vội vàng che giấu.

Nhân lúc Vân Vãn đang lỡ đãng, hắn bưng bát lên, nhắm mắt uống hai ba ngụm húp sạch bát canh dái hươu, sau đó dùng tay lau sạch vết canh trên miệng, ra hiệu nói: “Linh thạch thì nàng ăn đi.”

Vân Vãn lập tức sửng sốt.

Hắn thản nhiên tiếp lời: “Bồi bổ cơ thể.”

Khuôn mặt Vân Vãn phút chốc đỏ bừng.

Tạ Thính Vân ung dung chống cằm, nhẹ nhàng giơ tay, đầu ngón tay lướt qua người nàng một cái, giọng điệu bình thường nhưng ánh mắt lại thấp thoáng ý cười ranh mãnh:

“Bắt một con hươu mà cũng có thể bị thương, nàng lại đang nghĩ đi đâu vậy?”

Vân Vãn cúi đầu nhìn mình, bộ đồ màu xanh nàng mới thay lúc sáng giờ đã trở nên xám xịt, cổ tay còn dính chút máu khô. Dưới lớp vải, từng vết bầm xanh tím có thể nhìn thấy rõ ràng trên làn da, dù linh ấn đã khiến cho màu da đậm hơn thì cũng không thể che giấu được hết tất cả những vết tích này.

Có thể tưởng tượng đêm qua hắn đã quá mức thế nào.

Nàng lại không tự chủ liếc nhìn Tạ Thính Vân một cái.

Hắn cũng như chợt bừng tỉnh nhận ra điều gì, vội vã trốn tránh ánh mắt của nàng, chỉ để lộ ra hai vành tai còn đang ửng đỏ.

Hắng giọng một cái, hắn bình tĩnh nói: “Linh thạch này có thể đổi được không ít tiền, cho ta ăn cũng lãng phí, nếu nàng không ăn thì ta sẽ giữ lại.”

Vân Vãn vừa định cất linh thạch đi thì lại nghe hắn hỏi thêm:
“Không phải nàng muốn đến Côn Luân Tông bái sư học nghệ sao?”

Vân Vãn gật đầu.

Tạ Thính Vân khoanh tay, giọng điệu hờ hững nhưng ý tứ rõ ràng:

“Côn Luân Tông tuyển chọn đệ tử vô cùng nghiêm ngặt, dù là đệ tử ngoại môn cũng phải đạt đến Luyện Khí trung kỳ. Với thực lực hiện tại của nàng, sợ là ngay cả vòng đầu tiên cũng không qua nổi.”

Nói trắng ra là: Nàng phải mau chóng tăng tu vi.

Hắn nói không sai.

Côn Luân Tông là một trong tứ đại tông môn, người muốn gia nhập nhiều vô số kể. Với thực lực của Vân Vãn bây giờ, đến bắt một con hươu còn khó, chứ đừng nói đến việc thông qua kì khảo hạch đầu vào khắc nghiệt.

Nghĩ đến đây, nàng không do dự nữa, cúi đầu nắm chặt linh thạch, chậm rãi hút linh lực vào.

Đây là lần đầu tiên nàng hấp thu linh lực từ linh thạch, cảm giác có chút vi diệu. Dòng khí mát lành chảy dọc theo kinh mạch thể nội, khiến toàn thân nàng có một cảm giác thư thái chưa từng thấy. Chỉ có điều...

Sau khi linh lực vận chuyển được một vòng trong cơ thể, lại nhanh chóng từ mười hai kinh mạch thoát ra toàn bộ, như một tầng sương mù phiêu diêu tản mát sạch sẽ vào trong không khí.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc