Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 22: Bồi bổ cơ thể

Trước Sau

break

Vân Vãn cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, nhìn cây cỏ hai bên mà đoán thì chắc hẳn họ vẫn còn ở bên trong khu vực Kinh Sơn. Nhưng vẫn Vân Vãn cũng không lo lắng Úc Vô Nhai sẽ tìm được đến đây. Kinh Sơn là một phần trong Ngũ Nhạc, diện tích rộng lớn bạt ngàn, coi như hắn có bản lãnh thông thiên thì cũng tìm không thể tìm ra chỗ này.

Nghĩ như vậy, Vân Vãn yên tâm đi săn.

Trong rừng có rất nhiều quả dại, động vật cũng nhiều, thỏ thì chạy quá nhanh không dễ bắt nên không nằm trong phạm vi cân nhắc của Vân Vãn. Cá thì khá nhiều nhưng lại hơi ít dinh dưỡng, nàng muốn cho nấu cho Tạ Thính Vân chút đồ gì đó bồi bổ một chút, ví dụ như hươu chẳng hạn.

Đang nghĩ ngợi suy xét, đột nhiên bóng dáng một sinh vật trông giống như hươu hoang lọt vào tầm mắt của nàng.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua bóng cây, uể oải phủ xuống bãi cỏ.

Con hươu xinh đẹp đang chậm rãi gặm cỏ trên mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, lúc lại nghiêng nghiêng đầu lắc lắc hai tai, trông vừa thuần k-hiết vừa sinh động.

Vân Vãn khựng lại mấy giây, sau đó ánh mắt nàng liền chuyển sang chú ý đến cặp sừng trên đầu con hươu.

À, là một con đực.

Bây giờ vấn đề là làm sao để bắt được nó.

Vân Vãn mở túi trữ vật ra lục lọi một hồi, trong đó có một đám đồ vật linh tinh lặt vặt, cuối cùng nàng tìm được một bình thuốc mê. Vân Vãn lấy thuốc mê trộn vào một đống quả được giã nát. Sau đó, nàng thu dọn đồ đạc rồi nhìn về phía con hươu, bắt đầu rón rén lại gần.

Dường như con hươu cảm giác được gì, nó đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Con mắt của nó rất đẹp, mang một màu xanh phỉ thúy nhàn nhạt, trong suốt long lanh như hai viên ngọc. Trong nháy mắt hình ảnh này khiến cho Vân Vãn có chút không đành lòng. Nhưng cảm giác đó cũng không kéo dài được bao lâu thì đã bị một tiếng thét chói tai thô bạo cắt ngang.

Vân Vãn bị tiếng hét làm cho suýt rách cả màng nhĩ. Một giây sau khi kịp hoàn hồn, nàng mới ý thức được âm thanh sắc bén đó là do con hươu kia phát ra.

Trong khoang miệng của nó phải có đến ít nhất cả ngàn cái giác hút, từng vòng từng vòng, lít nha lít nhít san sát cạnh nhau, lúc nó rú lên toàn bộ số giác hút đều đang rung động, từ trong giác hút lại thè ra vô số cái lưỡi không ngừng ngo ngoe qua lại.

Trong tích tắc, mũi con hươu bắt đầu mọc ra một đoạn sừng dài, thẳng tắp đâm về phía nàng.

Vân Vãn nào đã bao giờ thấy qua cảnh tượng quái dị thế này, nàng vội vã nhào sang bên né tránh, cơ thể lăn một lèo hai vòng trên mặt đất. Dù đã có Linh ấn bảo vệ nhưng thân thể của nguyên chủ vẫn yếu ớt như cũ. Lăn lộn một hồi khiến da thịt Vân Vãn bị chà sát đã xuất hiện nhiều vết rách, xương cốt toàn thân bị va đập tới đau nhức ê ẩm.

Mắt thấy con hươu kia lại muốn xông tới lần nữa, Vân Vãn nhanh như chớp bỏ ngay quả trong tay vào miệng nó rồi quay đầu trèo một mạch lên cái cây phía sau.

Rõ ràng chỉ là mấy động tác đơn giản nhưng lại khiến cho nàng thở không ra hơi, mệt tới nỗi cảm thấy cơ thể này như đi mượn.

Nàng không biết con hươu này có trèo cây được không, cũng không chắc thuốc mê có hiệu quả với nó hay không, chỉ biết ngồi im trên cây, kiên nhẫn chờ đợi.

Một khắc đồng hồ sau, con hươu bắt đầu lảo đảo, thân hình lung lay mấy bước, rồi rất nhanh uỵch một cái ngã vật xuống đất.

Vân Vãn vẫn ngồi trên cây lấy một quả dại ném vào con hươu, thấy nó không có phản ứng gì, nàng lại kiên nhẫn  chờ thêm chút nữa, sau khi xác nhận chắc chắn đã an toàn thì mới chậm rãi đi xuống.

Nàng thử đá đá nó vài cái, cũng không có động tĩnh, xem ra nó thực sự bất tỉnh rồi.

Vân Vãn nhanh chóng sắn tay áo, khi vừa lấy dao găm ra thì con hươu đang nằm yên như chết bỗng nhiên mở bừng mắt, chậm chạp giãy dụa bò dậy từ trên mặt đất.

Vân Vãn nghẹn họng nhìn nó trân trối.

Trong khoảnh khắc nỗi sợ lấn át lý trí, cơ thể nàng theo phản xạ có điều kiện nhanh như chớp vung mạnh tay ra... tung thẳng một đấm vào mặt con hươu.

Hươu vẫn bất động... Như chưa từng có cú đấm nào...

Trái timVân Vãn đập hụt vài nhịp.

Thôi xong, sắp chết rồi.

Mau... Cứu, cứu với...

Vân Vãn nín thở không dám lên tiếng, nội tâm đang điên cuồng cầu cứu trong câm lặng.

Sau khi ăn một đấm, con hươu cứ đứng trơ tại chỗ không có phản ứng. Qua một hồi dài như cả một đời, nó chợt lảo đảo một bước, hai bước, ba bước rồi... "huỵch" một cái ngã xuống trước mặt nàng, một lúc lâu sau cũng không thấy tỉnh lại.

Vân Vãn ngu người: "..."

Cái này... Cái này là... Cái quần què gì vừa xảy ra thế nhỉ?

Nàng nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nở một nụ cười lạnh, nắm chặt dao găm trong tay thuần thục mổ xác con hươu. Nhưng khi nội tạng của nó hiện ra trước mắt, nàng lập tức không cười nổi nữa. Dạ dày lúc này chỉ trực trào lên một cảm giác kinh tớm.

Ngoại trừ da và lông, tất cả cơ quan bên trong con hươu đều được tạo thành từ giác hút, bao gồm cả bắp thịt. Bởi vì cơ thể nó đã chết, toàn bộ những cái lưỡi trong mỗi giác hút đều thè cả ra ngoài. Thấy cảnh này, cho dù Vân Vãn không có chứng ám ảnh sợ lỗ thì cũng sắp bị ép thành ám ảnh đến nơi rồi. Cũng may, có một bộ phận mấu chốt là vẫn còn bình thường.

Nửa canh giờ trôi qua, nàng bưng một cái bát trở lại sơn động.

Tạ Thính Vân đang nhắm mắt ngồi dựa vào tường, nghe được động tĩnh thì chậm chạp nhấc lên mí mắt.

“Cho này.” Vân Vãn đem canh tới.

Chất lỏng trong bát có mùi hơi tanh, trên mặt nước có nổi một tầng mỡ đông mỏng. Tạ Thính Vân sớm đã tích cốc nên từ rất lâu rồi không ăn uống, càng đừng nói đến ăn thịt.

Nhìn thấy bát canh, ánh mắt hắn lấp lóe: “Đây là gì?”

Vân Vãn: “Biết huynh đêm qua khổ cực, ta đã làm một chút thức ăn cho huynh bồi bổ cơ thể.”

...

Đêm qua khổ cực.

Bồi bổ cơ thể.

Hai câu này đứng cạnh nhau, quả là hết sức ý vị sâu xa.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc