Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 21: Chậm rãi hồi phục

Trước Sau

break

 

Nguyên chủ thân là nữ tu Hợp Hoan Tông nên từ nhỏ đã được dạy đủ loại tri thức lý luận, mặc dù nguyên chủ còn chưa từng thực hành với ai nhưng mọi thứ đều đã được khắc ghi ở trong đầu Vân Vãn.

“Vãn Vãn...”

Tạ Thính Vân vô thức nỉ non tên của nàng.

Giọng hắn hơi nặng nề ngắt quãng, cứ khẽ gọi nànghết lần này đến lần khác, vừa ủy khuất lại vừa nhỏ bé đáng thương, không hề còn chút dấu vết nào của dáng vẻ cao lãnh bất cần đời như ban ngày.

Vân Vãn nhắm mắt lại, một lần nữa hôn nhẹ lên đôi mắt hắn.

Tạ Thính Vân gắt gao ôm lấy bả vai gầy nhỏ của Vân Vãn, hầu kết không ngừng lăn lộn.

Thật kì quái, nàng không hề cảm giác được chút dao động linh lực nào trong cơ thể hắn.

Mặt trăng treo đến đỉnh trời rồi lại rơi xuống, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ của thái dương ban ngày.

Rất nhanh một ngày nữa lại trôi qua.

Trong hang động, âm thanh không thể miêu tả vẫn luôn vang lên cho đến khi nắng sớm đầy trời ngày hôm sau mới kết thúc.

Khung cảnh trong hang bây giờ rất bừa bộn, Tạ Thính Vân đang ghé vào đống cỏ khô ngủ mê man. Dây buộc màu đỏ trên mắt hắn chẳng biết lúc nào đã tuột ra, một đầu dây đang rủ xuống trên mặt đất, một đầu khác vẫn còn vướng trên tóc hắn, dải màu đỏ thẫm bị xô lệch đi để lộ rõ hơn gương mặt anh tuấn tuyệt diễm.

Trong khi nam nhân vẫn còn đang còn ngủ thì Vân Vãn đã tỉnh lại.

Hai ngày nay tình trạng của hắn đã tốt hơn nhiều, còn Vân Vãn thì mệt gần chết, nhưng dường như một chút chỗ tốt nàng đều không được lấy một miếng.

Nhìn Tạ Thính Vân vẫn đang ngủ say như chết bên cạnh, Vân Vãn khẽ thở dài một tiếng.

Nàng quay lưng về phía Tạ Thính Vân rồi cẩn thận đeo lên Linh ấn và mặc lại trang phục. Sau khi làm mọi công đoạn này xong xuôi nàng mới đứng dậy lảo đảo đi ra khỏi hang động.

Bên ngoài sơn động cách xa vài dặm có một dòng sông nhỏ. Trước tiên Vân Vãn tắm rửa sửa soạn lại bản thân một chút, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, thấm ướt nước rồi một lần nữa trở lại sơn động giúp Tạ Thính Vân lau chùi thân thể.

Thật ra, cũng không phải nàng không được một miếng chỗ tốt nào.

Tạ Thính Vân có vóc người cực phẩm, vai rộng eo hẹp, mông cong chân dài, còn có cơ bụng sáu múi, đặc biệt nhất là bên hông hắn còn có một nốt ruồi son vô cùng gợi cảm, hoàn hảo tô điểm trên làn da trắng nõn tuyệt mỹ.

Vân Vãn len lén liếc nhìn đôi môi xinh đẹp của Tạ Thính Vân, đột nhiên lại nghĩ tới những lời nói trong lúc ý loạn tình mê không thể lọt vào tai suốt hai ngày qua, nàng vội vội vàng vàng cúi đầu không dám suy nghĩ nhiều nữa, vô tình không chú ý tới Tạ Thính Vân đã sớm tỉnh lại.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng một hồi, thấy nàng từ đầu đến cuối không có biểu hiện gì lạ, lúc này hắn mới đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay Vân Vãn.

Bàn tay Vân Vãn đang nắm lấy khăn tay đột ngột cứng đờ, nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên.

Gương mặt Tạ Thính Vân đã không còn sự mê ly của ngày hôm trước, ánh mắt giờ đây vô cùng thanh tỉnh, đang nặng nề nhìn nàng không thể đoán ra cảm xúc.

Vân Vãn chợt chột dạ: “Huynh tỉnh rồi?” (*)

“Ừm.” Hắn buông tay ra, chú ý tới động tác đang dang dở của Vân Vãn, hắn tự nhiên đón lấy khăn tay của nàng rồi nói: “Để ta tự làm.”

“A, cái kia...”

Hỏng bét, Vân Vãn nhủ thầm, nàng lúng túng quá nên đã vô tình làm cho không khí trở thành sượng trân rồi.

Bình thường sau khi tình một đêm người ta hay nói cái gì ấy nhỉ? Chiết tiệt, sao nàng lại không có kinh nghiệm tình một đêm cơ chứ!!

Vân Vãn lúng túng ngượng ngùng dí dí ngón chân xuống đất, vài giây sau nàng bỗng nhiên cứng ngắc đứng bật dậy: “Ta đi tìm thứ gì ăn!” 

Không hiểu sao bây giờ Vân Vãn rất sợ đối mặt với Tạ Thính Vân, vừa bỏ lại lời này nàng đã lập tức quay đầu chạy đi mất dạng.

Tạ Thính Vân nhìn theo bóng lưng của nàng càng lúc càng xa, đôi chân dài hơi co lên, cánh tay uể oải duỗi ra chỉnh lại mái tóc còn đang xốc xếch.

Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, đủ loại dấu vết còn lưu lại rõ ràng đều đang nhắc nhở hắn về hai ngày hoang đường mà bọn họ vừa trải qua.

Tuyệt Thế Kiếm thấy Tạ Thính Vân đã tỉnh thì lập tức bay đến bên chân hắn rồi thân mật cọ cọ.

Hừm.

Người ta vẫn nói đang yên đang lành mà tỏ ra ân cần, không phải lưu manh thì cũng là ăn trộm. Từ một tháng trước sau khi độ kiếp thất bại, Tuyệt Thế Kiếm luôn giữ thái độ miệt thị với hắn, từ lúc rời khỏi ngọn núi bế quan tới giờ hắn đều phải đi bộ cõng nó trên lưng, tự dưng bây giờ nó lại tỏ ra thân thiện như thế này thì chỉ có một nguyên nhân.

Tạ Thính Vân đưa bàn tay chạm vào đan điền, quả nhiên cảm nhận được một tia linh khí đang di động, Kim Đan vốn đã bị hư hại giờ đang lành lại một cách thần kỳ, tu vi bị mất đi cũng đang chậm rãi trở lại thể nội.

Nhận ra điều này, hắn kinh ngạc chớp chớp mắt, lặng lẽ siết chặt chiếc khăn trong tay, hai hàng mi dài rũ xuống, cúi đầu lẩm bẩm: “Người chết hồn vào lục đạo, hồn chết lục đạo khó lưu, nếu như người chưa chết, mà hồn đã vong...”

Những lời này nghe như tự hỏi lại vừa như than thở. Khi hắn lần nữa nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được trong mắt một sự biến hóa rõ rệt.

======

Chú thích:
(*) Do sự việc "hai đêm hoang đường" là một dấu mốc khá quan trọng trong việc quá trình phát triển tình cảm của nam nữ chính, nên từ chương này trở đi mình sẽ đổi một chút cách xưng hô của hai người thành Vân Vãn dùng "ta - huynh" và Tạ Thính Vân dùng "ta - nàng" thay vì cả hai đều dùng "ta - ngươi" như trước nhé ^^.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc