Thấy hắn nói vậy, kiếm linh rất nghe lời bay lên khỏi mặt đất rồi chạy ra xa, ngoan ngoãn dựa vào góc tường bất động.
Không đến nửa khắc đồng hồ sau, đau đớn đã tăng thêm gấp trăm lần, dù Tạ Thính Vân vẫn có thể nhịn nhưng bây giờ cũng đang cảm thấy khổ sở không nói lên lời.
Hắn thử ngồi xuống niệm qua vài lần thanh tâm chú nhưng không có tác dụng, ngược lại còn khiến cho hai cỗ linh khí khác biệt ở đan điền xung đột với nhau, lập tức khiến lồng ngực càng đau dữ dội hơn.
“Tạ Thính Vân...”
Trong chớp mắt, Vân Vãn đã xuất hiện ở cửa hang lần nữa.
Ánh trăng chiếu rọi lên người nàng, chiếu lên màu áo trắng khiến cho thân ảnh nàng trông càng thêm mờ ảo.
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, cũng không biết là do đêm quá tối hay do ánh sáng quá mờ, rõ ràng là một dung mạo cực kì bình thường nhưng bây giờ đôi mắt nàng lại mang theo vẻ long lanh sinh động, rạng rỡ lấp lánh, đẹp như hai viên minh châu đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong bóng tối.
“Ngươi cũng đã thành ra như vậy rồi, nếu không thì trước tiên chúng ta cứ chịu đựng một chút?”
Nàng đang ám chỉ cái gì, trong lòng Tạ Thính Vân đều biết rõ.
Nhưng cho dù lí trí gần như sắp biến mất, hắn vẫn cố gắng kiên nhẫn nói: “Không cần phải hạ thấp chính mình như vậy.”
Nghe hắn nói thế, Vân Vãn nhất thời sững sờ, không nghĩ tới đến bây giờ hắn còn có thể nhẫn nhịn.
Tuy Vân Vãn mới xuyên đến đây nhưng nàng cũng biết rõ loại đan dược này sẽ có tác dụng thế nào đối với tu sĩ, chưa kể Diễm Quỷ vốn không phải phàm nhân, nếu như cứ cưỡng ép ức chế dược hiệu thì có thể không mất mạng, nhưng chắc chắn cũng sẽ gây tổn hại đến tu vi.
Vân Vãn không muốn vì sai lầm của mình mà Tạ Thính Vân phải trả giá đắt như vậy.
Nàng dùng ngự hỏa thuật thắp lên đống lửa bên cạnh.
Dưới ánh lửa chập chờn, Tạ Thính Vân đang lười biếng mệt mỏi nửa ngồi nửa nằm trên đống cỏ khô, mái tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên vai, đuôi mắt phiếm hồng giống như được chu sa tô điểm, khiến cho gương mặt hắn càng trở nên mê người hơn so với ngày thường.
Trước ngực nam nhân, cổ áo đã bị mở rộng, làn da trắng nổi bật trên bộ huyền y, lộ ra phần lồng ngực săn chắc cùng hõm xương quai xanh đầy gợi cảm.
Hoàn cảnh xung quanh ẩm ướt dơ dáy, nhưng bởi vì hắn đẹp như vậy nên mọi vật cũng như được tô thêm một phần diễm lệ.
Vân Vãn cũng không phải người háo sắc, nhưng lúc này nàng đúng là đang nghĩ tới...
“Ách...” Tạ Thính Vân bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau từ trong họng.
Hắn chau mày, nắm chặt vạt áo trước ngực, năm ngón tay trở nên phiếm hồng vì dùng sức, những đường gân xanh trên bàn tay đã nổi hằn lên, hắn không nhịn được lại thở ra một tiếng khó khăn từ cổ họng.
Xem ra, Vân Vãn không thể đợi được câu trả lời của hắn.
Làm sao bây giờ? Vân Vãn đang cực kì do dự.
Dù sao thân thể này cũng có thể chất Góa Phụ Đen, chỉ cần nàng hơi kích động một chút sẽ có thể vô ý mà hút khô tu vi của đối phương, làm đối phương cạn kiệt linh lực mà chết.
Liệu có thể nào... có những phương thức khác để giải độc không?
Nhưng nếu như cứ tiếp tục áp chế dẫn đến tinh nguyên hao tổn, hại đến tu vi, thì đối với cơ thể cũng chỉ có trăm hại mà không một lợi. Huống chi... dược hiệu của quỷ đan lại không hề dễ giải trừ như thế.
Vân Vãn kiên nhẫn hồi tưởng lại nguyên tác.
Theo như cốt truyện, sau này nữ phụ đã học được cách tự kiềm chế, nhưng mà truyện lại không mô tả nên làm thế nào. Có phải nàng chỉ cần cố gắng khống chế thì chắc là... sẽ không thành vấn đề đúng không?
Nhìn Tạ Thính Vân vẫn đang quằn quại chịu đựng giày vò, nàng cũng không có đủ thời gian để tiếp tục suy xét thêm.
Vân Vãn tháo xuống dây buộc trên tóc mình rồi đến gần Tạ Thính Vân, nàng cúi xuống nửa quỳ trên đống cỏ khô trước mặt hắn, chậm rãi đưa dây buộc đỏ lên che mắt hắn lại: “Tạ Thính Vân, đừng lo lắng.”
Giọng điệu nữ tử tràn đầy ôn nhu vang lên trong hang động trống trải cùng với cảm giác thiêu đốt mãnh liệt trong cơ thể bây giờ, khiến Tạ Thính Vân cảm thấy như mình đang nghe được một âm điệu nỉ non từ xa xưa vọng đến.
Tạ Thính Vân đã không còn lý trí, hương khí dịu dàng trên người nàng khiến hắn theo bản năng đưa tay ra, kéo người trước mắt tới ôm chặt vào trong ngực.
Vân Vãn phát hiện cơ thể hắn nóng bỏng đến kinh người.
Đôi mắt nam nhân vì khổ sở mà rỉ ra chút lệ phía sau lớp vải buộc mỏng manh, rất nhanh nước mắt đã thấm ướt khiến tấm vải trở nên đỏ thẫm.
Vô tri vô giác, hắn điên cuồng siết chặt hơn người trong ngực, muốn hấp thu nhiều hơn cảm giác mát lạnh trên da thịt nàng.
“Ta sẽ cứu huynh.” Nàng đưa tay lên trán gỡ xuống Linh ấn, cách một dây bịt mắt bằng gấm, ôn nhu chậm rãi đặt lên đôi mắt hắn một nụ hôn dịu dàng.
Vân Vãn vận hành chân khí, lấy bản thân làm trung tâm, khiến cho toàn bộ hang động bây giờ cũng được bao trùm trong linh khí tỏa ra từ đan nguyên của nàng.
So với linh thạch, linh lực của nàng dường như lại càng thuần khiết hơn mấy phần.
Tuyệt Thế Kiếm đang núp trong một xó bất ngờ ngửi được khí tức, không kịp chờ đợi liền muốn lao ra, muốn giống như Thao Thiết được ăn uống thỏa thích một phen. Nhưng ngay lúc này nó bắt gặp Vân Vãn hung hăng trừng tới, ánh mắt nàng vô cùng gắt gao, tràn đầy đe dọa và cảnh cáo.
Kiếm linh thấy vậy chỉ đành vụng trộm ăn vài miếng rồi lại trốn biến về dưới đám cỏ khô, im lặng trong góc làm bộ như chưa từng có chuyện gì phát sinh.