Hắn không nói lời nào, hơi thở hổn hển dồn dập.
Vân Vãn trơ mắt nhìn Tạ Thính Vân hai gò má ửng hồng, hô hấp cũng đã trở nên rối loạn.
Mái tóc được buộc chỉnh tề đã trở nên lộn xộn vì phải chật vật chạy trốn, hai lọn tóc rũ xuống lỏng lẻo hai bên thái dương, khiến cho khuôn mặt lạnh tanh thường ngày giờ đây lộ ra mấy phần mệt mỏi.
Vân Vãn có thể nhìn ra được bây giờ hắn đang rất khó chịu, lông mày nhíu chặt, hai con mắt phượng dài thoáng hiện lên một tầng sương mù mỏng.
Vân Vãn cẩn thận từng li từng tí tới gần: “Bị nội thương sao?”
Không phải chứ, Diễm Quỷ đã đến rất kịp thời, Úc Vô Nhai còn chưa tới gần được thì bọn họ đã chạy trốn tới đây rồi mà, làm sao lại...
Con ngươi của Vân Vãn hơi co lại, hai tay vỗ đét một cái: “Có phải kim đan đã phát huy hiệu quả không?”
Nghe nàng nói vậy, trong mắt Tạ Thính Vân chợt lóe lên một tia sáng mờ mịt.
“Ngươi bây giờ có cảm giác gì?”
“Nóng.”
Hắn nói bằng giọng khàn khàn, chỉ nói đúng một chữ.
Tạ Thính Vân chỉ cảm thấy nóng.
Ngũ tạng lục phủ như sôi trào liệt diễm, ngay cả lỗ chân lông đều có thể cảm nhận được cảm giác khô nóng thiêu đốt mãnh liệt, hắn chưa bao giờ trải nghiệm loại cảm giác như thế này, ngay cả khi lịch kiếp chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi đánh vào người cũng không thấy khó chịu giày vò như bây giờ.
Cơn nóng cứ dâng lên cuồn cuộn từng đợt như sóng biển, càng ngày càng trở nên mãnh liệt, Tạ Thính Vân không nhịn được giật mạnh cổ áo, cổ hắn cũng đã trở nên đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại ướt át chảy ra từ làn da, theo đường cong trên cổ chậm rãi rơi vào chỗ lõm trên xương quai xanh.
Mặt Vân Vãn vẫn tràn đầy chờ mong: “Vậy ngươi có cảm giác tu vi đang tăng lên không?”
Tu vi?
Tạ Thính Vân thử dùng khí tức điều khiển linh lực di chuyển trong cơ thể một vòng, nhưng ngay khi khí tức vừa xông phá đan điền thị liền bị một lực ngăn cản trở về, lập tức hắn cảm nhận được bụng dưới đau xót, một cỗ mùi tanh xông thẳng lên cổ họng.
Tạ Thính Vân quay đầu sang chỗ khác, dùng tay áo che miệng ho khan hai tiếng, một ngụm chất lỏng đỏ thắm thấm lại trên ống tay áo, còn vương một chút máu bên khóe miệng.
Cũng may vải áo là màu đen, vết máu cũng nhìn không quá rõ. Hắn bất động thần sắc mà tiếp tục lau sạch vết máu trên miệng, sau đó chậm rãi dựa vào vách tường ngồi xuống.
“Kim đan kia là ai đưa cho ngươi?”
Vân Vãn không suy nghĩ gì mà trả lời: “Diễm Quỷ tỷ tỷ.”
Diễm Quỷ...
Tạ Thính Vân nghẹn hong, á khẩu không nói được gì.
Diễm Quỷ khi còn sống vẫn luôn lưu lạc trong chốn phù hoa, sau khi chết hiển nhiên cũng là tu luyện nam nữ kinh, kim đan này có tác dụng gì... không cần nói cũng biết.
Vân Vãn lúc này cũng ý thức được vấn đề.
Nhớ lại lời lúc đó Diễm Quỷ nói với nàng “Đồ tốt có thể khiến người ta mạnh lên.”
Chẳng lẽ...
Mạnh lên trong miệng nàng ta đây là chỉ... cái kia trở nên mạnh hơn??? Cái gọi là đan dược làm cho người ta trở nên mạnh mẽ cũng không phải là đan dược tăng tu vi, mà là... xuân dược?
Vân Vãn ngừng thở, toàn thân đều ngu hết cả ra.
Xong đời.
Phạm sai lầm lớn rồi.
“Tạ, Tạ Thính Vân, ngươi.... vẫn ổn chứ?” Vân Vãn chột dạ gấp gáp nói: “... Ta cho rằng là đó là bảo bối tốt để tăng tu vi, nên mới cho ngươi ăn...”
Trách nàng đã quá ngây thơ, vậy mà không nghĩ ra điều này sớm hơn.
Nhìn Tạ Thính Vân trước mắt hai gò đã má đỏ bừng, ánh mắt có chút mất thần trí, một nỗi áy náy lại không ngừng dâng trào trong lòng nàng.
Tạ Thính Vân xua xua tay: “Không sao.” Hắn nhắm mắt lại: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vậy ngươi...”
“Không cần để ý đến ta.”
Thời gian kéo dài càng lâu, hiệu quả của đan dược sẽ càng mạnh mẽ.
Hắn cắn đầu lưỡi, cưỡng ép để cho đau đớn kéo chút lý trí còn sót lại trở về, nghiến chặt răng thốt ra hai chữ.
“Ra ngoài.”
Vân Vãn không yên lòng liếc hắn một cái, cẩn thận bước đi rời khỏi sơn động.
Sơn động là nơi cực kì nhiều hàn khí, quanh năm không được ánh sáng chiếu rọi, ẩm ướt âm u lại lạnh lẽo, nhưng giờ Tạ Thính Vân không cảm thấy lạnh chút nào.
Hắn chỉ thấy nóng, nóng đến bỏng cả người, như thể có tưới dung nham lên người cũng không đau đớn thiêu đốt bằng cảm giác lúc này.
Nếu như còn tu vi lúc trước, hắn có thể dễ như trở bàn tay dùng ép các loại dược hiệu ra ngoài.
Nhưng giờ thì...
Hắn hiện tại còn không đánh lại được một luyện khí kì nho nhỏ.
Tạ Thính Vân dựa vào vách tường than thở.
Từ trước đến nay hắn đều là kì tài trong miệng người đời, chỉ tu luyện đến 200 tuổi đã đến Độ Kiếp kỳ.
Vì phi thăng, Tạ Thính Vân cố ý đi tới Khoa Phụ Sơn hoang không một bóng người để bế quan trăm năm, cuối cùng tại ngày nghênh đón lôi kiếp, theo lý thuyết lấy tu vi của hắn đáng ra có thể nhẹ nhõm vượt qua, không ngờ ở giữa lại xảy ra chuyện. Khi gắng gượng qua được một đạo thiên lôi cuối cùng thì hắn cũng hao tổn kim đan, mất hết tu vi.
Kiếm linh coi như cũng có chút lương tâm, nhìn thấy hắn đang khó chịu như thế, nó chậm rãi tới gần, cẩn thận tránh đi cạnh sắc của kiếm rồi phun ra một chút xíu kiếm tức. Nó vốn sinh ra từ hỗn độn, kiếm tức luôn chứa một ngụm hơi thở tà ác chứ không thuần túy như những thanh kiếm đứng đắn khác.
Cảm nhận được kiếm tức của nó, Tạ Thính Vân bị sặc đến ho khan, hắn khó nhọc lên tiếng.
“Đi ra.”