“Chúng ta mau chạy đi thôi...”
Vân Vãn nắm chặt tay áo Tạ Thính Vân, vừa muốn quay người chạy thì nghe thấy hắn cười khẩy, giọng cười lặng lẽ kiềm chế, cao thâm khó đoán, đang lúc Vân Vãn tưởng là hắn đã nghĩ ra mưu kế gì liền thấy Tạ Thính Vân rất chắc chắn nói: “Chạy không thoát.”
Vân Vãn: “...”
Vân Vãn cũng từng làm liều nhiều rồi, nhưng nàng chưa bao giờ thấy tình huống nào cạn lời như thế này.
Nhưng Vân Vãn cũng có thể hiểu được.
Úc Vô Nhai được coi là kình địch số một của nam chính, tất nhiên có thể cùng nam chính cân sức ngang tài thì thực lực chắc chắn không thể nào khinh thường được. Nhìn khắp tu chân giới này cường giả này như mây, dù là đại lão như Tạ Thính Vân nhìn cũng biết đã gặp phải địch thủ, chưa cần nói là một địch thủ lớn như Úc Vô Nhai.
Nàng không nên quá chủ quan tin tưởng vào sự lợi hại của Tạ Thính Vân.
Vân Vãn bỗng nhiên nghĩ đến viên kim đan mà Diễm Quỷ đã cho trước đó.
Nàng vốn định chờ khi vào thành sẽ hét giá cao bán cho những tu sĩ khác, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp, không thể bị bắt ở đây được.
Vân Vãn âm thầm suy tính một hồi, cuối cùng từ trong túi trữ vật lấy ra viên kim đan, đau lòng nhìn chằm chằm một hồi rồi hiên ngang lẫm liệt đưa cho Tạ Thính Vân:
“Cho này.”
Tạ Thính Vân đảo qua nhìn qua, nhíu mày.
“Đây là đồ tốt, có thể khiến người ta trở nên mạnh hơn, coi như ngươi đánh không lại hắn, ít nhất cũng có thể tìm đường thoát cho chúng ta.”
Nhìn thấy Tạ Thính Vân còn đang do dự, Vân Vãn chờ không nổi, nhón chân lên cưỡng ép nhét viên kim đan vào trong miệng hắn, sau đó nắm chặt cằm hắn dùng sức hất lên, nghe đánh ực một tiếng, kim đan theo cổ họng nam nhân trượt nhanh xuống bụng.
Thấy hắn ăn xong, Vân Vãn tràn đầy chờ mong hỏi: “Thấy thế nào?”
Thấy thế nào?
Tạ Thính Vân cẩn thận tỉ mỉ đánh giá một hồi, lắc đầu: “Hoàn toàn như trước.”
Hoàn toàn như trước, đó chính là không có thay đổi gì.
Không có khả năng, chẳng lẽ Diễm Quỷ lừa gạt nàng?
Mắt thấy Úc Vô Nhai càng bước càng gần, Vân Vãn quyết tâm, ném túi trữ vật ra: "Toàn bộ đều ở chỗ này, bây giờ ngươi có thể thả chúng ta đi chưa?”
Úc Vô Nhai một tay tiếp lấy túi mở ra xem, hắn cũng bị đống “tang vật” bên trong làm cho kinh ngạc một chút.
Ngoại trừ tinh luyện thạch cùng đủ loại tiên thảo, phía dưới còn chất đống một túi toàn linh thạch, đây là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm trời Úc Vô Nhai gặp được tu sĩ có thể moi nhiều tiền như vậy từ tay lũ quỷ.
“Bản lĩnh thật là lớn.”
Câu nói này của hắn cũng không biết là đang giễu cợt hay tán dương.
Vân Vãn chỉ cảm thấy ruột đau như cắt.
Ở trong đó toàn là tiền! Là tiền nàng khổ cực kiếm được!!
Úc Vô Nhai cười lạnh bước tới gần nàng: “Nhưng ngươi cảm thấy ta sẽ để cho các ngươi đi sao?”
?? Hóa ra kẻ này là nói lời không giữ lời, lật lọng vừa ăn cướp vừa la làng? May mà nàng còn có phương án dự phòng, không đem hết mọi thứ ra giao nộp cho hắn.
Khi Úc Vô Nhai sắp đi qua đến nơi, liền nghe mấy tiếng bước chân lộn xộn vang lên bên tai, quay sang nhìn thì thấy người tới là Sở Thiên Thành cùng các đệ tử Vô Cực Tông.
Vân Vãn thầm kêu không ổn, Úc Vô Nhai này đến Diêm Vương còn phải nể mặt, giờ lại thêm một đám nữa, xem ra phen này khó thoát rồi.
Nhưng tình huống như nàng nghĩ cũng không xảy ra.
Chỉ thấy đám người hai mắt trống rỗng, trực tiếp rút kiếm bổ về phía Úc Vô Nhai, Úc Vô Nhai còn đang chưa hiểu tại sao đệ tử Vô Cực Tông lại vô duyên vô cớ tập kích mình, nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt trong chớp mắt rồi nhanh chóng giơ tay lên phản kích.
Úc Vô Nhai tu vi cao cường, dù là mấy chục người cùng tiến lên cũng thể làm bị thương một sợi tóc của hắn. Nhưng điều kì quái là mặc kệ bọn họ ngã xuống bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn sẽ đứng lên xông tới đánh tiếp với Úc Vô Nhai, bộ dáng có vẻ thần chí không rõ, giống như bị trúng cổ trùng.
Trong lúc hỗn loạn, một làn khói mê từ dưới chân bay lên, rất mau đã bao phủ toàn bộ Thủy Lâm.
Vân Vãn còn chưa hiểu tình hình đã thấy Diễm Quỷ bay tới chạc cây bên cạnh.
Thân thể kiều nhuyễn ôn hương của nữ tử quấn lấy cành cây như rắn, nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt bằng lục linh thạch được trang điểm càng tô thêm phần xinh đẹp:
“Tiểu tu sĩ, ngươi còn không mau đi? Huyễn cảnh này của ta chỉ có thể duy trì một khắc đồng hồ, nếu ngươi còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu..”
Nói xong lại yêu kiều cười hai tiếng, làn khói từ đầu ngón tay vẫn quanh quẩn khắp nơi.
Vân Vãn lập tức phản ứng lại, nàng móc ra một lá truyền tống phù trước đó đã giấu kỹ trong ngực, một tay túm lấy Tạ Thính Vân lôi đi.
Úc Vô Nhai ngó theo hướng bóng lưng bọn họ biến mất, thần sắc trầm xuống, vung kiếm chém vào huyễn tượng. Hắn không quan tâm tới biểu cảm mờ mịt của đám người đang nằm la liệt trên mặt đất, chỉ lạnh lẽo nhìn qua hướng hai người vừa rời đi.
Trong phút chốc, đôi môi mỏng lạnh lẽo thốt ra hai chữ.
“Ti tiện.”
**
Truyền tống phù ngẫu nhiên đưa bọn họ tới một sơn động nào đó.
Sơn động trông giống như đã từng có người ở, còn sót lại một số dụng cụ săn bắn như của thợ săn.
Sau khi chắc chắn Úc Vô Nhai và đám người Vô Cực Tông không đuổi tới đây, bấy giờ tâm lý hốt hoảng khẩn trương của Vân Vãn mới tạm thời trấn tĩnh lại.
Nàng ngồi liệt trên mặt đất, nói với Tạ Thính Vân: “May mà có Diễm Quỷ tỷ tỷ, chúng ta bây giờ an toàn rồi.”
Tạ Thính Vân không đáp lại, hắn đứng tại chỗ, cơ thể hơi nghiêng ngả xiêu vẹo.
Thấy hắn sắp sửa ngã sấp mặt, Vân Vãn vội vàng đưa tay ra đỡ, dù cách một lớp vải trên tay áo nàng vẫn có thể cảm nhận được làn da nam nhân này đang nóng như lửa đốt.
Vân Vãn nhíu mày: “Tạ Thính Vân, ngươi không sao chứ?”