Úc Vô Nhai rút kiếm chỉ vào hai người: “Rút kiếm đi.”
Tạ Thính Vân không có hành động gì, trông như không thèm để lời hắn nói vào mắt.
Mắt thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, Vân Vãn nhịn không được chọc chọc cánh tay Tạ Thính Vân: “Bảo ngươi rút kiếm kìa...”
Tạ Thính Vân rất ư là bình tĩnh: “Ừ, ta biết.”
“Vậy ngươi...”
Tạ Thính Vân yên lặng một chút, sau đó hít một hơi sâu rồi tiến lên hai bước, khí thế lẫm liệt chỉ vào Úc Vô Nhai...
“Ta chính là cung chủ Thương Ngô Cung - Tuế Uyên. Ta cùng cùng sư tôn Huyền Thanh của ngươi là chỗ quen biết cũ, theo lý ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư bá. Ta cũng không muốn tính toán với tiểu bối, chuyện này cứ vậy đi, chúng ta đến đây từ biệt.”
Úc Vô Nhai: “...” Cái quần gì?
Vân Vãn: “...” Cái quần gì?
Không chỉ Úc Vô Nhai mà Vân Vãn đều cảm không thể tin được.
Tuế Uyên là một nhân vật truyền kỳ bậc nào trong tu chân giới, tác giả cũng chỉ dùng mấy câu đơn giản mô tả hình tượng của hắn tựa như trích tiên, khắp cả thiên hạ người kính sợ hắn, có người sùng bái hắn, càng có người xem hắn ngang với thần minh, ngay cả những kẻ tà ma ngoại đạo nhắc đến Tuế Uyên đều phải thêm vào một cái tôn hiệu - Tuế Uyên quân.
Hắn là trời sinh kiếm tu, xuất sinh Kết Đan, trăm tuổi Nguyên Anh, hai trăm tuổi đã đến Độ Kiếp kỳ, là tuyệt thế kỳ tài trong miệng cả tu chân giới. Chính bởi vì hắn có thực lực cường đại như vậy nên phụ quân của nàng - Vô Cực tôn giả mới động tâm tư, muốn đem nữ nhi của mình tặng cho hắn làm quà, trợ giúp hắn độ kiếp phi thăng, mong cầu sau đó sẽ được hắn che chở.
Nhưng mà, coi như vị bảo tiêu này của nàng thực sự là đại lão, Vân Vãn cũng không tin hắn thực sự là Tuế Uyên!
Pha ngụy trang này có vẻ hắn chơi hơi lớn rồi!
Quả thật, Úc Vô Nhai nghe thế thì bật cười: “Nếu như ngươi là Tuế Uyên, vậy ngươi cầm trên tay nhất định là Tuyệt Thế Kiếm.”
“Không sai.”
Úc Vô Nhai ôm kiếm khoanh tay trước ngực: “Vậy ngươi đem rút kiếm ra cho ta xem. Rút được ta liền tin ngươi.”
“...”
Bốn phía lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Vân Vãn đảo mắt liên hồi, sau đó nàng nhịn không được lại chọc chọc cánh tay hắn thì thầm: “Ngươi rút đi.”
Hai mắt Tạ Thính Vân vô cùng bình tĩnh, nói thẳng: “Không rút ra được.”
“...???”
Không rút ra được... Là ý gì?
Nhìn vẻ mặt cực kì nghi hoặc của Vân, Tạ Thính Vân không có trả lời.
Trong tất cả thượng cổ thần khí có một binh khí đặc biệt nhất, đó chính là Tuyệt Thế Hảo Kiếm trên tay hắn. Tuyệt Thế Kiếm vốn dĩ được gọi là tà kiếm, tính cách tự phụ lại tham ăn, đã từng một kiếm ăn hết sạch ba tòa linh sơn, sau đó không lâu thì bị Tạ Thính Vân thu phục.
Nó chịu đi theo hắn không phải là bởi vì người kiếm tương hợp, lại càng không tồn tại nhất kiếm chung tình, đơn thuần chỉ bởi vì Tạ Thính Vân tu vi cường đại, chỉ cần một chút tu vi của hắn có thể bằng một tòa linh sơn, cho nên mỗi lần muốn nó làm việc gì Tạ Thính Vân đều phải cống hiến một ít tu vi là như vậy.
Bình thường hắn chọn kiếm cũng chẳng cần nó trung thành, chỉ cần dễ dùng là được, cho nên trăm năm qua một người một kiếm đơn thuần chỉ là quan hệ hợp tác. Kết quả... Tạ Thính Vân độ kiếp thất bại, tu vi tạm thời bị hao tổn hết, Kim Đan cũng bị tổn hại trong lôi kiếp, nếu muốn khôi phục tu vi ít nhất cũng cần mười năm.
Hắn sau khi phi thăng thất bại đừng nói là linh lực không còn, đến cả lộ phí để trở về Thương Ngô cung cũng không có.
Giờ thì hay rồi, Tuyệt Thế Kiếm vốn cao ngạo liền lập tức xem thường kiếm chủ đột nhiên đã trở thành phế nhân. Nó không chịu cho hắn rút ra, còn bắt hắn phải cõng. Một thanh kiếm hơn nghìn cân, dù là ôm trên người hãy cõng trên lưng đều nặng muốn chết. Nếu không phải là khí tức của tuyệt thế có thể chấn nhiếp yêu ma thì Tạ Thính Vân đã ném nó đi từ lâu rồi.
Úc Vô Nhai sớm đã đoán ra hắn đây là muốn mượn danh nghĩa Tuế Uyên đi lừa gạt những người tu vi thấp, thấy tình cảnh này hắn chỉ bật cười rõ to, cười xong còn châm chọc nói: “Tuế Uyên quân đã bế quan trăm năm, ngươi cầm một cái đồ dỏm liền muốn đi giả mạo người? Các ngươi đã chấp mê bất ngộ như thế thì đừng trách ta vô tình.”
Xích Ảnh trên tay hắn cảm nhận được sát ý của chủ nhân, thân kiếm kêu vù vù, hồng quang đột ngột ánh lên bao bọc lấy thân kiếm.
Tim của Vân Vãn đã sắp nhảy lên đến cổ họng, nàng thấy tê cả da đầu, vội gắt gao kéo ống tay áo Tạ Thính Vân, đầu lưỡi đều đang run rẩy: “Sao, làm sao bây giờ, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc có thể đánh thắng hắn?”
Tạ Thính Vân nói giọng tỉnh bơ: “Mười phần.”
Vân Vãn lập tức thả lỏng.
Nàng biết mà. Đại lão có thể phát ra khí thế bức lui yêu thú, làm sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy.
Nhưng một giây sau, Vân Vãn liền nghe được hắn dùng ngữ khí kiên cường nhất nói ra những lời đáng sợ nhất...
“Mười phần tự tin, ta chắc chắn sẽ thua.”
“...”
Thế thì ngươi nói làm cái vẹo gì!!!