Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 16: Úc Vô Nhai

Trước Sau

break

Cái tên Úc Vô Nhai vừa được thốt lên, cả bầy quỷ trong Thuỷ Lâm mới nãy còn vô cùng náo nhiệt bây giờ bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Chỉ trong chốc lát, bầy quỷ ai nấy vắt chân lên cổ, bốn phương tám hướng co giò chạy, ngay cả Diễm Quỷ cũng thay đổi sắc mặt, hốt hoảng trốn đi.

Thấy Vân Vãn vẫn đứng ngây tại chỗ, một con quỷ tốt bụng nhắc một câu: “Ta thấy tiểu tu sĩ nhà ngươi cũng nên chạy mau đi. Úc Vô Nhai kia được người xưng là "Quỷ Kiến Sầu" đấy, nếu để hắn biết ngươi có dính líu đến chúng ta thì ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt gì đâu.” 

Tiểu quỷ vừa nói dứt câu thì vội vàng độn thổ trốn đi.

Vân Vãn cũng có một chút ấn tượng đối với Úc Vô Nhai.

Bên trong nguyên tác hắn cũng không có bao nhiêu đất diễn, nhưng danh hào lại có phần vang dội. Tuy nam chính coi hắn là đối thủ, nhưng hắn lại vô cùng cao ngạo, từ đầu đến cuối không muốn cùng nam chính tỷ thí. Vì vậy cho đến tận sau khi phi thăng, việc này vẫn mãi trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng nam chính.

Vân Vãn không nghĩ tới nàng bán cái hàng thôi cũng có thể va phải nam phụ trong tiểu thuyết.

“Đi thôi.” Tạ Thính Vân xách cổ áo Vân Vãn lên, quyết định nhanh chóng mang nàng rời đi.

Không ngờ hai người còn chưa có chạy được ra ngoài Thủy Lâm thì đã bị một đạo kiếm khí màu đỏ chặn đứng đường đi.

Kiếm khí này Vân Vãn chưa bao giờ thấy, đỏ như lãnh diễm, nhanh như sấm sét, vô thanh vô tức lại mạnh không thể cản. Kiếm khí vừa ra đã dễ như trở bàn tay cắt một vết sâu trên mặt đất. Đất đá hai bên rìa vết rách còn trông như bị cháy, vẫn đang bốc lên khói đen mù mịt.

Chờ đến khi tro bụi tan hết, một thân hình nam nhân hiện ra.

Rất cao.

Thân người thẳng tắp, như tùng bách cao ngất trong gió lớn.

Quần áo hắn mặc cũng đơn giản. Áo đen phác hoạ ra đường nét cánh tay rắn chắc, vai rộng eo hẹp, trên thắt lưng có thêu vân văn màu đỏ mà Vân Vãn không nhận ra. Mắt trái của hắn đeo một miếng bịt mắt, sắc mặt lạnh như băng đang chăm chú nhìn Vân Vãn đầy sát ý.

... Đệ tử thân truyền của chưởng môn Côn Luân Tông - Úc Vô Nhai.

Nếu như nói Tạ Thính Vân là cố gắng thu liễm khí tức hết mức có thể, thì Úc Vô Nhai này chính là hoàn toàn phóng thích tất cả khí thế ra ngoài.

Linh lực của hắn vừa dày vừa nặng, giống như cơn gió vô hình tầng tầng lớp lớp lớp đè ép tới, khiến cho người ta không tài nào thở nổi. Những cây cối xung quanh đã không thể chịu được áp lực này, tất cả lá xanh nhanh chóng khô héo trong chốc lát, chỉ còn trơ trọi lại cành cây khô trong đêm tối chập chờn.

Úc Vô Nhai nhắm mắt lại, khí thế càng trở nên hung hãn.

Hắn nhìn về phía "tang vật" còn chưa kịp giấu hết trên tay Vân Vãn - một viên thượng đẳng tinh luyện thạch.

Vân Vãn chột dạ, lén lén lút lút đem hòn đá kia nhét vào túi trữ vật.

“Lấy ra.” Úc Vô Nhai nắm chặt kiếm, giọng nói lạnh lẽo vô tình.

“Lấy cái gì cơ?”

“Tất cả.”

Tất cả?

Hắn lại dám nói tất cả???

Buồn cười thật, đây là tiền nàng kiếm được dựa vào chính sức lao động của bản thân, dựa vào cái gì phải lấy ra cho hắn!

Vân Vãn cười lạnh: “A, ngươi bảo thì ta phải lấy ra à?” 

Nói đoạn, nàng nhanh nhẹn trốn vào sau lưng Tạ Thính Vân rồi đẩy hắn lên trước, hất cằm ra lệnh: “Lên.”

Tạ Thính Vân bình chân như vại, bất động thanh sắc mà nhìn thanh kiếm đang nằm trong tay Úc Vô Nhai.

Đây là một trong những thượng cổ thần kiếm - Xích Ảnh.

Lưỡi kiếm như dung nham, vỏ kiếm đỏ như lửa, được minh uyên liệt diễm rèn luyện vạn năm mà thành, chỉ một đạo kiếm khí nho nhỏ liền có thể làm cho yêu ma hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Vì từng có vô số u hồn đã tan biến dưới tay Xích Ảnh nên Úc Vô Nhai cũng trở thành một truyền thuyết trong giới yêu ma với danh xưng “Quỷ Kiến Sầu”*.

Hơn nữa...

Xích Ảnh còn rất trung thành. Cả đời chỉ nhận một chủ.

Người tại kiếm tại, người chết kiếm vong.

Thật là tốt...

Ánh mắt Tạ Thính Vân lóe lên, từ đầu đến cuối không nỡ rời mắt khỏi thanh trường kiếm bên hông đối phương.

Tuyệt Thế Hảo Kiếm cảm giác được tâm trạng của hắn, kiếm linh thấy rất bất mãn, chuôi kiếm hung hăng đập mạnh một cái lên đùi hắn.

Cơn đau khiến Tạ Thính Vân phải than thở một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn lưu luyến không rời bên kia, hắn nói với Vân Vãn bằng giọng thản nhiên: "Thương lượng một chút.”

Vân Vãn trong nháy mắt đã trở nên có động lực, mắt nàng lập tức ánh lên uy hiếp, trừng trừng nhìn Úc Vô Nhai: “Nghe thấy chưa, ngươi mà không tránh ra, hắn sẽ không khách khí nữa đâu.”

Trong mắt Úc Vô Nhai, Vân Vãn đang núp ở sau lưng người ta mà hung hăng cao giọng kia chỉ là kẻ cáo mượn oai hùm, khiến hắn chỉ thấy vừa hài hước vừa nực cười.

“Khắp trong lục giới, chỉ có yêu ma là làm hại thương sinh, các ngươi thân là đệ tử chính đạo, không những không hàng ma diệt quỷ, ngược lại còn cấu kết với bọn chúng. Các ngươi dựa vào cái gì mà dám bảo ta để các ngươi đi?”

Nhìn bộ dạng hắn như này, xem ra là không định bỏ qua cho bọn họ.

Chú thích:
* Quỷ Kiến Sầu tức là quỷ nhìn thấy là sầu đó các bác ^^

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc