Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 27: Lòng bàn tay nàng có hương thơm nhàn nhạt

Trước Sau

break

Lòng bàn tay nàng có một hương thơm nhàn nhạt, quanh quẩn vương vất trong không khí. Tạ Thính Vân không cần mở miệng, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm mềm mại từ bàn tay nàng.

Trong nháy mắt hô hấp khựng lại, ánh mắt hắn như được phủ lên một tầng sương mỏng. Chỉ một thoáng thôi, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên mập mờ khó tả.

Vân Vãn chợt giật mình rút tay về, ngượng ngùng quay người đi nhặt một cành liễu dưới đất, giả vờ như không có chuyện gì, thong thả vuốt vuốt cành cây trong tay.

Tạ Thính Vân đứng im tại chỗ, vội vàng giơ tay lên miệng giả vờ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng xua đi mấy suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Sau đó, hắn rút một cái khăn ra từ trong ngực, ngồi xuống yên lặng lau kiếm.

Trời má, Tuyệt Thế Kiếm đã đi theo hắn lâu như vậy đến giờ, đây là lần đầu tiên nó được hưởng loại đãi ngộ cao cấp thế này...

...Rất là không thoải mái.

Xoẹt!

Kiếm linh phóng ra một đạo kiếm khí, chuôi kiếm hung hăng đập một cái vào cổ tay hắn.

"...Ngươi cứ kệ lão tử đi".

Âm thanh bực bội của kiếm linh vang lên trong thức hải.

Tay Tạ Thính Vân còn đang cầm khăn chợt khựng lại, hắn không kiềm được mà liếc về phía Vân Vãn một cái.

Mặt trời lặn nhuộm cả khung trời thành màu vàng óng, nàng đang ngồi bên bờ sông, tà áo màu xám đơn giản, mái tóc chỉ buộc nhẹ thành một đuôi ngựa thấp.

Vân Vãn đang say sưa ngắm ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, đường nét một bên mặt nàng hiện lên mơ hồ trong làn sương mờ ảo. Không có nhan sắc khuynh thành, cũng chẳng có khí chất thoát tục. Chỉ là rất bình yên.

Tạ Thính Vân cứ như vậy ngắm nàng đang ngơ ngẩn, mãi đến khi nàng đứng dậy đi làm việc khác, hắn mới không tự nhiên dời ánh mắt đi.

**

Giờ Tý, một khắc.
Nam tử nọ hùng hổ xách theo 5 cái xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành, hớn hở quay trở về.

Vân Vãn không nghĩ tới tên này thế mà lại đúng giờ như vậy, nàng cũng rất sòng phẳng thanh toán thù lao cho hắn, sau đó còn thuận miệng hỏi chuyện:

"Vị huynh đài này, xin hỏi tôn tính đại danh là gì? Sau này có nhiệm vụ ta lại tìm ngươi."

Thanh niên nắm hai tay chắp trước ngực, hướng về nàng thi một cái lễ giang hồ, trên mặt nở nụ cười tươi để lộ ra hàm răng trắng như tuyết:
"Tại hạ họ Lý, tên Huyền Du! Nếu sau này có việc gì, lúc nào cô nương cũng có thể tìm ta!"



Lý Huyền Du?

Cái tên này nghe quen thế nhỉ?!
Vân Vãn nhíu mày trầm tư, lát sau nàng níu lấy tay áo hắn, thân thiết hỏi:
"Chờ đã, ngươi đã ăn cơm chưa?"

Lý Huyền Du nghe vậy thì ngơ ngác gãi d=gãi đầu, mở một nụ cười ngu ngơ:

"Để cô nương chê cười rồi, ta đã ba ngày chưa ăn gì."



Ba. Ngày. Không. Ăn.

Đối với tu sĩ mà nói thì đồ ăn cũng không cần thiết lắm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không cần. Dù có linh lực hộ thể, ba ngày không ăn cũng không tổn hại tu vi nhưng vẫn sẽ cảm thấy đói, dễ dẫn đến mệt mỏi, ảnh hưởng tới thể lực.

Vân Vãn không chút do dự móc ra ít quả còn dư từ trong bọc quần áo, sạu đó kiên quyết nhét vào tay hắn, đẩy hắn tới ngồi xuống bên cạnh đống lửa:

"Ngươi ngồi xuống trước ăn chút quả đã, ăn xong rồi hãy đi."

Làm một kiếm tu hành tẩu giang hồ nghèo từ trong trứng, đây là lần đầu tiên Lý Huyền Du được người ta quan tâm hỏi han, đút cơm tận miệng thế này.

Hắn vô cùng cảm động, cẩn thận nâng niu đống quả trong tay, miệng liên tục nói cảm ơn.
Chỉ có Tạ Thính Vân trong lòng biết rõ, chuyện này nhất định có gì đó rất sai.


Quả nhiên, chưa đầy một khắc sau, Vân Vãn lén lút lấy ra Lưu Ly Kính, trên màn hình tin tức đang liên tục hiện ra điên cuồng.

—— [Có ai nhận nhiệm vụ hộ tống không?]

—— [Có ai muốn đi tìm Vô Tông Lâm không!! Đào được bảo vật thì chia đôi!!]

—— [Sư huynh ta tên Lý Huyền Du, là đệ tử Kiếm Tông. Ba ngày trước xuống núi mất tích, ai tìm thấy hắn, trọng kim hậu tạ!]

—— [Sư huynh của ngươi bị yêu quái bắt đi rồi, thôi đừng tìm nữa, phiền quá đấy!!]

—— [Cút!! Sư huynh ta rất quan trọng! Đừng có phá hoại tình cảm huynh đệ của bọn ta!]

—— [Trời đất!! Mọi người mau tới mà xem, kiếm tu vậy mà biết còn biết nói chuyện tình cảm huynh đệ!!]

—— [Có cái nịt tình huynh đệ! Nếu không phải tại hắn cuỗm mất viên rèn luyện thạch ta đã vất vả đào suốt ba tháng, thì ta có rảnh mà đi tìm hắn làm gì?! Truy nã Lý Huyền Du, có thưởng lớn!!]

Giữa bầu không khí nhốn nháo trong Lưu Ly Kính, Vân Vãn giật mình nhớ ra vào ngày đầu tiên xuyên đến đây, nàng đã thấy cái tên "Lý Huyền Du" xuất hiện đầy rẫy trên Lưu Ly Kính, Đó là tin sư đệ hắn điên cuồng tìm người.

Không ngờ trái đất thật tròn, giờ Lý Huyền Du Đang đang ngồi ngay cạnh nàng gặm quả.



“Nàng muốn làm gì thế?”

Tạ Thính Vân không nhịn được tò mò, nhẹ nhàng lại gần nàng, thấp giọng hỏi.

Vân Vãn liếc mắt nhìn Lý Huyền Du đang ngồi bên đống lửa, rồi ghé sát vào tai hắn, thì thầm: “Sư đệ của người này vẫn luôn không ngừng đăng tin tìm hắn, cũng từ lâu rồi. Ta vừa kiểm tra lại… Tiền thưởng là năm mươi linh thạch đấy.”

“????”

NÀNG VẪN CÒN LÀ CON NGƯỜI SAO?

====

Lúc này, trong thế giới nội tâm của mọi người ngoại trừ Vân Vãn:

Tạ Thính Vân: [Nhân tâm hiểm ác.]

Lý Huyền Du: [Cô nương này thật tốt, quả cũng thật là ngọt.]

Kiếm linh: [Hai đứa này đều ngu hết.]




break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc