Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 9

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Tô Dật nghe cô nói xong thì bỗng như vỡ lẽ, quay sang nhe răng cười với Giang Miểu:
"Thông tin của em hữu ích lắm, cảm ơn nha."

Giang Miểu cũng không rõ là mình đã giúp được gì, nhưng cô thấy Tô Dật cảm ơn thì cũng vui vẻ nhận lấy.

Lúc này, Tô Dật mới bắt đầu đảo mắt nhìn quanh từng góc trong căn nhà, vừa xem xong đã không nhịn được khẽ giật khóe môi:
"Đúng là không thể trông chờ gì nhiều ở mấy người kia. May mà anh có đem theo hết đồ đạc bên mình."

Trong căn nhà tạm bợ này có một cái nồi sắt, có thể dùng để nấu ăn, còn có thau, chậu và khăn mặt. Tô Dật thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nên vốn cũng không ở nhà mấy, đồ đạc thế nào, anh đều để cho Giang Miểu tự tay sắp xếp cho tiện cô sử dụng là được.

"Đây là một bao củ cải trắng do bên trên phát xuống, nếu như mà có đói thì em cứ việc lấy mà ăn. Còn mấy chai này là nước này, đều đã được xử lý an toàn, tuy rằng vẫn còn một chút phóng xạ nhưng cũng không đáng kể lắm, dùng để uống hằng ngày thì cũng không sao.
Nếu như em không uống được nước lạnh thì có thể đun lên trong nồi, vừa có nước nóng để uống, lại vừa có thể dùng để nấu củ cải. Phải rồi, em có chỗ nào để trữ đồ ăn không?"

Giang Miểu bị sự thẳng thắn và chân thành của Tô Dật làm cho cảm động, hàng rào phòng bị trong lòng cũng bắt đầu rạn nứt đôi chút. Cô nghĩ ngợi một hồi, rồi vào phòng ngủ, lôi từ dưới gầm giường ra một bao mì gói.

"Mấy gói mì này là em vừa mới tìm được, cũng không biết còn ăn được không nữa."

Tô Dật mở ra xem, hai mắt sáng rỡ như vừa bắt được vàng:
"Được đấy! Mấy gói này bao bì vẫn còn nguyên, không sao đâu. Nếu em không yên tâm thì có thể mang bán ở trung tâm giao dịch, nhưng bọn họ vừa kiêu căng vừa hay ép giá, em sẽ không lời được bao nhiêu mà còn dễ bị người ta để mắt.
Nếu em tin anh thì bán cho anh cũng được, mì gói chống đói tốt, lại còn dễ mang theo, bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ nếu như mà có mấy gói mì này thì đúng là tiện lợi vô cùng."

"Vậy em bán hết cho anh luôn nhé. Nhưng mà em chưa cần điểm tích lũy, mình đổi lấy củ cải được không?"

Giang Miểu chỉ vào túi củ cải trắng, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Tô Dật.

Tô Dật không để tâm, phẩy tay nói:
"Bao củ cải đó là phần anh tự kiếm được. Giờ mình đã ở cùng một nhà rồi, đồ của anh cũng là đồ của em, cứ thoải mái mà ăn. Còn mì gói là anh mua thay cho mấy anh em trong đội, nên điểm tích lũy cũng sẽ chia đều cả. Em cứ yên tâm mà nhận lấy, không sao đâu!”

Dưới sự kiên quyết của Tô Dật, số dư trong vòng tay thông minh của Giang Miểu nhảy vọt từ con số đáng thương “0” lên thành “120”.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Giang Miểu, Tô Dật đoán ngay cô chẳng có khái niệm gì về điểm tích lũy, cũng không giải thích thêm mà chỉ hỏi:

"Em tính sắp tới sẽ làm gì?"

Giang Miểu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ buột miệng nói:
"Em muốn sửa lại căn nhà này một chút. Lợp thêm một lớp gỗ hoặc thêm mấy tấm nhựa lên mái, để có thể cách nhiệt. Ban ngày sẽ không còn nóng đến mức không chịu nổi nữa."

Khi vừa đến đây, Tô Dật đã phát hiện mái nhà của Giang Miểu khác hẳn những căn nhà khác nên anh lập tức gật đầu:
"Chuyện này em cứ để anh lo, lát nữa anh sẽ làm luôn cho em. Còn cần gì nữa không?"

Giang Miểu vui mừng ra mặt, lập tức quay đầu lấy ra mấy túi hạt giống và mấy quả trứng cô nhận được vào tối hôm qua.

"Em còn muốn nghiên cứu cách ấp trứng với ươm hạt giống."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc