Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Chớp mắt một cái, trước mặt Giang Miểu đã xuất hiện thêm một thùng nhỏ bánh quy ép khô. Bên ngoài hộp không in bất kỳ chữ nào, bao bì bên trong cũng sạch trơn như lọ nước hôm qua một món hàng “ba không” tiêu chuẩn.
Số lượng lại khiến cho người ta khá là hài lòng, có tổng cộng bốn mươi gói nhỏ, nếu như cô dùng tiết kiệm một chút thì ăn trong nửa tháng cũng không phải là vấn đề.
Nghĩ đến chai nước cô nhận được hôm qua nhờ điểm danh, xem ra cô vẫn phải tiếp tục chăm chỉ xây dựng chỗ ở của mình.
Không nói đến chuyện khác, chỉ cần nơi ở có sự thay đổi, phần thưởng mà hệ thống điểm danh đưa ra vẫn khá hậu hĩnh.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là… cô giấu đống đồ ăn này ở đâu mới thật sự an toàn?
Giang Miểu không có cái không gian trữ vật nghịch thiên gì cả, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn thấy cách an toàn nhất là đào một cái hố trong phòng rồi chôn hết đống thức ăn này xuống đất. Có điều… đào hố cũng là một việc rất tốn sức, phiền phức hơn là cô không có nổi một cái dụng cụ cho ra hồn.
Đang lúc bó tay bó chân thì bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, đều đều, có tiết tấu chậm rãi mà rõ ràng.
Giang Miểu giật mình, vội vàng nhét hết đồ đạc vào gầm chiếc giường sắt.
Sau đó cô kéo cánh cửa đơn sơ của phòng ngủ lại, rồi mới cẩn thận tiến tới mở cửa chính.
Lúc này mặt trời đã lên, cô chẳng dám để bản thân lộ hẳn ra ngoài, chỉ hé một khe nhỏ, cả người núp sau cánh cửa.
Bên ngoài là một người đàn ông cao khoảng một mét tám lăm, mặc đồng phục lính đánh thuê. Thấy đối phương, mắt Giang Miểu ánh lên vài phần nghi hoặc.
“Anh là…”
Người đàn ông thấy cô đề phòng như vậy, trong mắt thoáng qua một chút tán thưởng, rồi mới chủ động giới thiệu:
“Anh tên là Tô Dật, em là Giang Miểu đúng không? Anh là người được chính phủ phân phối đến để làm bạn đời cho em. Anh có thể vào trong nhà không?”
Sự cảnh giác trong mắt Giang Miểu dần tan, thay vào đó là mang theo vài phần hiếu kỳ.
Cô nghiêng người để Tô Dật bước vào, vừa thấy anh vác theo một đống đồ, còn xách theo cả mấy món như: xoong, nồi, bát đũa, đôi mắt cô liền trợn tròn.
“Đóng cửa lại đi, kẻo bị ánh nắng chiếu vào.” Tô Dật đặt đồ xuống rồi mới quay người lại nhìn cô.
Trong phòng, vì cửa đã đóng nên có hơi tối, may mà trên tường còn có vài lỗ thủng đón ánh sáng, cho nên bọn họ vẫn đủ để nhìn rõ mặt nhau.
Tô Dật thấy Giang Miểu có chút gượng gạo và dè dặt, bèn thoải mái ngồi phịch xuống nền nhà, nở nụ cười thân thiện.
“Anh cũng chỉ là nghe lệnh cấp trên kết hôn với em mà thôi, trước giờ chúng ta còn chưa từng gặp nhau, bị buộc sống chung thế này chắc em cũng cảm thấy ngượng đúng không? Chi bằng trước tiên chúng ta cứ làm bạn với nhau cái đã.
Anh tên Tô Dật, năm nay hai mươi lăm tuổi, ba mẹ đều mất cả rồi, hiện tại, anh là đội trưởng của đội 857 của đoàn lính đánh thuê Thương Ưng. Nhiệm vụ chính của bọn anh là giữ an toàn cho khu vực bên ngoài thành và chấp hành mệnh lệnh từ cấp trên. Về sau có anh ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa đâu.”
Nhìn dáng người nhỏ nhắn của Giang Miểu, ánh mắt Tô Dật hiện lên chút nghi hoặc.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Giang Miểu chỉ cần nghe mấy câu ngắn ngủi thì cô cũng có thể sơ lược đánh giá được người trước mặt không phải kiểu khó sống chung, trong lòng cô khẽ thở phào, kéo một nụ cười được cho là thân thiện.
“Em tên Giang Miểu, mười tám tuổi, cũng không còn người thân nào. Trước giờ em vẫn theo đoàn 672 đi lánh nạn.”
“Đoàn 672 à? Đoàn trưởng tên là Trần Kiến Nghiệp đúng không?” Tô Dật buột miệng hỏi.
“Anh biết ạ?” Giang Miểu càng thêm kinh ngạc.
Tô Dật cười nhẹ như thể không có chuyện gì to tát.
“Anh nghe người ta nói, Trần Kiến Nghiệp cũng được lắm, trong suốt mười năm thiên tai ông ta cũng đã cưu mang không ít người già yếu, bệnh tật. Dù cho khắp nơi đều hiểm nguy, thiếu thốn đủ bề nhưng mà ông ta vẫn không bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai tìm tới. Nhờ vậy mà có rất nhiều người đi theo ông ta.”
Dạng người có tình có nghĩa như vậy, trong thời buổi này đúng là hiếm có.
Thế nhưng nét mặt Giang Miểu lại hơi lạnh, cô lướt qua Tô Dật một lượt, rồi mới nghiến răng nói:
“Phần lớn người ta chỉ biết đánh giá người khác thông qua những lời đồn đại mà thôi.”
Tô Dật nhướn mày.
“Sao? Dang tiếng tốt, nhưng thực tế lại không như lời đồn đại à?”
Giang Miểu gật đầu.
“Trần Kiến Nghiệp ấy… ông ta không phải là người có bản lĩnh gì to lớn, thậm chí còn có hơi chút sợ vợ. Không phải ông ta muốn cưu mang tụi em, mà là do vợ ông ấy cứ khăng khăng muốn cứu người. Ở với họ một thời gian rồi, em có cảm giác rằng vợ của Trần Kiến Nghiệp chắc chắn có điều gì đó không đơn giản.
Chính nhờ có bà ấy, mà đoàn 672 mới có thể trụ được suốt mười năm thiên tai. Sau khi bà ấy mất, thái độ của Trần Kiến Nghiệp với tụi em đã thay đổi rõ rệt. Có điều hình tượng trước kia đã được gây dựng sẵn, ông ta cũng chẳng muốn tự tay phá hủy nó, thế là tiếp tục diễn trò mà thôi.
Nói thật, từ ngày không có bà ấy giúp đỡ, thì nguồn lương thực mà cả đoàn tìm được ngày càng ít đi, trong đoàn bắt đầu xuất hiện rất nhiều tiếng oán than, ai nấy đều trở nên thấp thỏm lo âu. Trần Kiến Nghiệp cũng biết mình không còn gánh nổi nữa, nên ông ta mới quyết định dẫn mọi người đi xin nương nhờ vào chính phủ.”