Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Bà Kỷ xưa nay không mong Kỷ Tiểu Nghệ với Giang Miểu dính vào mấy chuyện lộn xộn như vậy, cho nên bà cũng không để cho hai người tới gần cái đám người kia, nên ba người bọn họ cứ thế mà bị Lưu Oanh nhớ mặt.
May mà trong đội còn có vài kẻ nổi trội hơn cả mấy người bọn họ, nên Lưu Oanh chủ yếu là đối đầu với bọn kia. Tuy nhiên với Giang Miểu và hai người còn lại, cô ta cũng chẳng đối xử tử tế gì, nhưng ít nhất thì không ra mặt gây khó dễ, chỉ thỉnh thoảng bọn cô bị cắt bớt khẩu phần, rồi trút bực dọc lên đầu họ bằng vài câu chửi bới cho hả giận mà thôi.
Tình trạng đó chỉ bắt đầu có chuyển biến tốt hơn, khi chính phủ bắt đầu chính thức tiếp quản đội 672.
Giờ đây, ba người Giang Miểu đơn giản là quen tay rủ nhau đi tìm vật tư với nhau mà thôi, nên họ không cần phải nộp lại phần nào như trước kia nữa. Lưu Oanh hiện giờ cũng không có quyền hạn gì để mà bắt nạt họ như xưa nữa cả.
Giang Miểu liếc mắt ra hiệu cho Kỷ Tiểu Nghệ, hạ giọng khuyên nhủ:
“Em cãi nhau với cô ta làm gì? Giờ đây, lòng dạ cô ta chắc còn đang rối như tơ vò kia kìa.”
Thời điểm trước, lấy chồng lớn tuổi chẳng qua cũng chỉ là vì danh nghĩa và đặc quyền phân phối tài nguyên.
Nhưng bây giờ toàn bộ đội 672 đều được chính phủ quản lý, Lưu Oanh chẳng còn một chút quyền hành nào với người khác.
Mà mấy người tự tạo lập gia đình như cô ta lại không dễ gì tách ra được. Chính phủ thì lại bận trăm công nghìn việc, trừ khi cả hai đều đồng ý ly hôn, không thì mười phần thì tám, chín phần là Lưu Oanh sẽ phải sống cả đời với vị đội trưởng già kia cả đời rồi.
Ưu thế duy nhất cũng đã mất, người kia lại còn lớn tuổi hơn cô ta quá nhiều, tâm trạng tụt dốc cũng là chuyện dễ hiểu.
“Đáng đời!” Kỷ Tiểu Nghệ hậm hực mắng một câu, đúng là nói xong thì nhẹ hết cả lòng.
Ba người chỉ tách nhau khi đã về gần tới nhà.
Giang Miểu ôm theo mấy thứ cô lượm được, đẩy cửa bước vào. Vừa đặt đồ xuống, cô đã thấy ánh sáng chiếu loang ra nơi chân trời, trong lầm thầm kêu không ổn, vội vã ra ngoài nhặt thêm ít đá vụn và mấy miếng gạch vỡ.
Xong xuôi, cô lập tức leo lên mái nhà. May mà người cô vốn gầy yếu, chứ không thì cái giá sắt yếu ớt kia e là đã gãy sập từ lâu rồi.
Loay hoay một hồi, sức lực cũng cạn kiệt. Cô vẫn phải cố gắng cắn răng, tranh thủ kéo cái khung sắt vào nhà trước khi nắng chiếu tới cửa, rồi khóa cửa lại cho thật chắc.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành 1% tiến độ xây dựng lãnh thổ. Hệ thống phát hiện ký chủ vẫn đang ở giai đoạn sinh tồn sơ cấp. Vật phẩm điểm danh hôm nay gồm: A. Lương thực, B. Nước uống, C. Vật dụng sinh hoạt. Vui lòng lựa chọn.]
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Giang Miểu khẽ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu lại thấy rõ.
Nghĩ đến đồ ăn, cô lập tức lật cái túi ra xem.
Lúc này mặt trời đã lên cao, bên ngoài gần như không còn ai đi lại. Cửa nhà thì cũng đã khóa trái, cô có thể an tâm kiểm tra vật phẩm mà mình đã nhặt được.
Gia vị thì khoan hãy tính đến. Mì gói chắc chắn đã hết hạn từ lâu, không rõ có ăn được nữa hay không. Cô vẫn còn đang phân vân thì hệ thống lại tiếp tục lên tiếng.
[Vui lòng lựa chọn.]
Giang Miểu cắn môi, hạ quyết tâm:
“Tôi chọn lương thực.”
Dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ có một mình, nếu như không chắc chắn đồ ăn ngoài kia còn an toàn hay không, thì tốt nhất là đừng liều lĩnh dùng thử.
[Đã rõ. Ký chủ đang tiến hành rút thưởng… Rút thưởng đã hoàn tất! Chúc mừng ký chủ nhận được một thùng bánh quy nén. Phần thưởng đã được phát, vui lòng kiểm tra.]