Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Kỷ Tiểu Nghệ tức giận đến mức nghẹn họng, cô ấy ngẩn ra mất mấy giây rồi bỗng nhiên quay sang hỏi:
"Chị Miểu Miểu, chị nói thử xem, nếu như tụi mình mà cũng có bạn đời rồi thì có phải tụi mình cũng có thể ngẩng cao đầu, không còn bị ai bắt nạt nữa rồi! đúng không?"
Giang Miểu khẽ bật cười:
"Thay vì em cứ trông cậy vào người khác, chẳng bằng dựa vào chính mình. Nếu như mình mà đủ vững, thì chẳng cẩn phải lo lắng gì cả! Lỡ đâu đối tượng được chính phủ phân tới là người đàng hoàng, thật lòng muốn sống tốt với em, thì anh ta cũng sẽ bảo vệ được em – coi như em gặp may, thêm hoa trên gấm.
Nhưng nếu như xui xui, em gặp phải cái loại ăn hại, không giúp được gì cho mình, mà lại còn vướng chân, thì cũng có thể đá văng luôn, chăng có mất mát gì cả. Mình không nên gửi gắm hy vọng hoàn toàn vào đàn ông đâu!”
Bà Kỷ gật đầu đồng tình:
"Miểu Miểu nói đúng đấy. Con với nó, đúng là khác biệt. Trước đó chúng ta dù có khổ cỡ nào thì cũng gắng gượng cho qua được, còn bây giờ, mới vừa thấy ánh sáng có một chút mà con đã nôn nóng cái gì. Mau nghe lời chị Miểu Miểu đi, bà cháu mình lo cho ổn mấy cái chuyện trước mắt cái đã.
Bà đã móc ra được hơn chục tấm rồi, che một phòng với cái nhà vệ sinh thì không thành vấn đề. Còn phòng khách thì cứ để đó, không còn kịp nữa đâu."
Giang Miểu gật đầu:
"Bà, bà đợi con chút xíu, con lôi nốt hai cái tấm này ra là xong ngay đây. Tiểu Nghệ, tới đây! giúp chị một tay."
Hai tấm trần này bị vùi lấp khá là sâu, nhưng chúng lại còn khá là nguyên vẹn, Giang Miểu không muốn bỏ phí đi.
Cả hai cố gắng dùng hết sức bình sinh kéo mạnh, cuối cùng thì cũng lôi được cái tấm trần đó ra, kéo theo đó là một cái thùng giấy dính vào.
Thùng giấy thì đã bị mục nát, rách toạc, để lộ ra mấy gói mì tôm rách bươm.
Cả ba người đứng đơ ra.
Cuối cùng vẫn là bà Kỷ phản ứng nhanh nhất, liền nói:
"Tranh thủ moi đồ ăn ra trước đi đã, cái nào mà còn ăn được thì chúng ta cho vô túi. Tiểu Nghệ, con đi ra ngoài canh chừng cho bà và Miểu Miểu!”
Kỷ Tiểu Nghệ ngoan ngoãn quay đầu chạy ra ngoài trông chừng.
Giang Miểu và bà Kỷ lập tức động tay dọn dẹp hết mấy gói mì vừa rơi ra.
Sau khi gom hết mấy món ăn có thể thấy được, hai người mới nhận ra đây không phải siêu thị mà giống như một nơi làm hàng ăn trước tận thế, mì tôm thì chỉ có mỗi một thùng này, tám phần là bị đè nát. Mấy gói ở tầng trên đã bẹp dúm, bao bì rách tươm, thức ăn bên trong cũng đã bị hỏng hết cả rồi, không thể ăn được. Dưới đáy thùng thì có vài gói mì có bao bì vẫn còn lành lặn, nhưng cũng bị ép bẹp lép, không biết có còn dùng được nữa hay không.
Cả hai nhanh tay gom hết mấy món đó, lục thêm một hồi thì cũng tìm thêm được ít gói gia vị vẫn còn nguyên, chưa mở.
Giang Miểu và bà Kỷ tiện tay gom luôn đống gia vị đó, rồi đem mấy gói mì hỏng chôn lại như cũ, tránh để người khác nhìn thấy mà kéo tới gây sự.
Làm xong mấy chuyện đó thì trời cũng đã trở nên sáng rõ, chỉ chốc lát nữa là mặt trời lên.
Loáng thoáng có người bắt đầu gọi lại tập hợp, ba người vội vàng cột cái túi lại, đeo lên lưng, rồi gom mấy tấm trần xếp chồng lên. Mỗi người cõng vài tấm, vừa vặn đè lên trên túi, người khác có tò mò cũng chỉ hỏi mồm chứ cũng không dám tùy tiện động tay động chân mà lục lọi đồ trên người họ.
Kỷ Tiểu Nghệ thấy hai người đã thu dọn xong xuôi, thì nhịn không nổi cảm xúc phấn khích, chạy tới khiêng đồ giúp.
Túi đồ vừa được đặt lên lưng, làm cho cả người họ như bị đè lún xuống, nhưng điều đấy cũng thuận lợi cho họ giấu đồ, vì chỉ cần cúi đầu đi đường thì người khác cũng khó mà nhận ra có gì khác biệt.
Về nhập chung với đội, quả nhiên ai nấy đều đang dò hỏi lẫn nhau xem hôm nay thu hoạch ra sao, đặc biệt là có kiếm được đồ gì để ăn hay không.
Không ngoài dự đoán, gần như ai cũng bảo không tìm được gì, chỉ có lác đác vài người bị người khác nhìn ra.
Có điều, mấy người đó đều đi cùng nhóm, người ngoài cũng không dám cướp.
Một người phụ nữ trạc tuổi Giang Miểu đi ngang qua, trên lưng cô ta còn vác theo một đống đồ, liếc thấy ba người Giang Miểu toàn là mấy tấm trần nhà thì buông một câu chua chát:
"Đúng là cái đồ vô tích sự..."
Kỷ Tiểu Nghệ và Giang Miểu liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt bĩu môi, chẳng buồn đôi co với cô ta.
"Chả phải chỉ vì vớ được lão trưởng đoàn thôi sao? Nhìn cái điệu bộ vênh váo của cô ta kìa, tới cái mũi cũng muốn chỉa lên trời luôn rồi!"
Người phụ nữ đó tên là Lưu Oanh, trước kia cũng từng chạy nạn cùng họ. Khác biệt ở chỗ, nhà cô ta còn đông người thân. Dù ai cũng mang mệnh khổ như nhau, nhưng cô ta luôn cho rằng mình luôn luôn cao hơn người khác một bậc.
Nửa năm trước, vợ của trưởng đoàn tổ 672 qua đời, Lưu Oanh thừa cơ chen chân vào, và gả cho người đàn ông lớn hơn mình mười lăm tuổi, một bước trở thành phu nhân trưởng đoàn.
Từ đó, thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Cô ta dựng bè kéo cánh trong đội, mấy người mà xu nịnh thì sẽ được cô ta xem như phe mình, còn ai không muốn làm thân thì sẽ bị cô ta ngấm ngầm chèn ép.