Theo lời của mọi người ở trong đoàn, thì những ngôi nhà lợp tạm như thế này, thường sẽ nóng đến mức ai nấy đều bị thức trắng cả đêm. Có người còn sợ đến trưa khi mà nắng lên thì cả nhà sẽ biến thành một cái lò nướng khổng lồ.
Vậy mà cô, một người vốn được coi là một cô tiểu thư yếu ớt, thân thể chưa từng chịu khổ, vậy mà lại có thể ngủ ngon đến kì lạ. Thậm chí là khi tỉnh dậy cô còn cảm thấy khoan khoái. Càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ là do chai nước ba không mà ngày hôm qua cô đã nhận được lúc điểm danh?
Nghĩ như vậy, cô quyết định lát nữa quay về cô sẽ thử kiểm tra lại xem sao. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc.
Việc quan trọng nhất hiện tại vẫn là đi tìm đồ.
Nếu như ban ngày buộc phải ở lại trong căn lều nóng như lửa ấy, thì ít nhất cô cũng phải nghĩ cách để chống lại cái nóng này.
Cô quay sang nói với hai bà cháu: “Bà ơi, con nghĩ là hôm nay ngoài kiếm đồ ăn, thì chúng ta nên tìm thêm vài tấm ván gỗ, nhựa, hay là tôn cũng được. Gạch đá cũng gom luôn nếu như chúng ta thấy. Trước khi mặt trời lên, thì mình tranh thủ làm thêm một lớp cách nhiệt cho mái nhà. Kê cao thêm mấy phân rồi phủ thêm trên đấy một lớp che nắng. Tường thì mình cũng làm tương tự. Không làm xong trong một ngày thì mình sẽ chia ra làm dần. Được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.”
Bà Kỷ gật đầu đồng ý ngay, vẻ mặt nghiêm túc: “Được! Chúng ta cứ làm như vậy đi.”
Không chờ Giang Miểu chọn hướng để đi, thì bà đã dẫn đầu đi về phía trước. Hai người còn lại nối bước theo sau. Đi bộ tầm hơn mười phút thì họ đi đến một khu phế tích từng bị lục tung không biết bao nhiêu lần.
Nơi này từng có vài tòa nhà lớn, nhưng bây giờ thì cũng chỉ còn lại là một đống đổ nát mà thôi. Vì người đến đây tìm đồ quá nhiều nên con đường đi xuyên qua cũng đã được dọn sẵn.
Nói thật, nếu như muốn tìm thức ăn ở đây thì khó như mò vàng. Nhưng mấy thứ như gỗ, nhựa, gạch thì thật sự không hề hiếm.
Ba người lần theo lối mòn len vào bên trong. Chưa đi được bao xa, thì Giang Miểu đã thấy một tấm trần nhà lớn bị đè bẹp dưới đống gạch vụn.
Có vẻ là phần trần bị sập xuống. Dù có bị méo mó, nhưng diện tích của nó vẫn rất to. Nếu như cẩn thận gỡ ra, chắc cũng có thể lấy dùng được vài tấm.
Cả nhóm bắt đầu làm việc.
Tiếng động của bọn họ thu hút sự chú ý. Một nhóm người chạy tới, tưởng ba người tìm được cái gì quý giá. Nhưng khi họ thấy chỉ là mấy tấm trần vô dụng, liền lập tức hậm hực chửi đồng vài câu rồi bỏ đi.
Liên tiếp vài nhóm khác cũng kéo đến. Phản ứng không khác gì mấy nhóm kia là mấy, thậm chí có nhóm còn tỏ thái độ khó chịu hơn nữa.
Kỷ Tiểu Nghệ định mở miệng cãi lại, nhưng bị Giang Miểu và bà Kỷ giữ lại: “Người ta nhìn chúng ta một cái là biết chúng ta là dạng yếu ớt rồi. Em có cãi lại thì cũng chẳng ai sợ. Không khéo chúng ta lại còn bị rước hoạ vào thân nữa đấy.”
Nói trắng ra, là do bên họ không có đàn ông nên mới bị những người khác khinh thường. Còn nếu như nhóm bọn họ có một người đàn ông cao to đi cùng, thì cái đám người đó đã chẳng dám lộng hành đến thế.
Cũng may, qua vài lượt như vậy, mọi người cũng biết ba người này không tranh giành hay tìm kiếm đồ ăn nên sau đó cũng chẳng ai thèm để ý mấy người các cô nữa.