Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 4

Trước Sau

break

Ở cái vùng đất hoang này, cái gì mà có thể ăn được đều là của cải quý giá. Nếu như bị ai nhìn thấy nếu không mất trộm thì cũng bị cướp mất. May mà khu này tuy là nằm ngoài rìa, nhưng vẫn có lính đánh thuê đi tuần tra, nên luật lệ vẫn còn giữ được một chút ít. Chứ mà đã ra khỏi khu vực này rồi thì cướp bóc, đốt phá là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Lúc còn theo đoàn lớn đi lang bạt, ba người họ cũng từng gặp mấy chuyện kiểu đó không dưới một lần. Có khi còn suýt nữa thì mất cả mạng. May mà họ đều là phụ nữ, gầy gò và nhỏ bé, nên chẳng ai thèm để ý đến và họ thì cũng chẳng có cái gì để giấu. Cứ như vậy mà nhịn đói, cầm cự sống được đến bây giờ.

Nghe bà nói như vậy, Giang Miểu cũng không từ chối nữa. Trước mặt hai bà cháu, cô nhanh chóng ăn sạch củ cải.

Xong xuôi, cô hỏi nhỏ: “Bà ơi, hai người có khát nước không?”

Bà Kỷ lắc đầu, vẫn mỉm cười hiền hậu.

Kỷ Tiểu Nghệ tiếp lời: “Nhà em còn hai chai nước chưa đụng tới. Nếu như chị có khát thì cứ tới lấy về nhà mà uống.”

Giang Miểu vội vàng xua tay từ chối, cô không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho hai bà cháu.

Sau khi hai bà cháu rời đi, cô gần như ngồi sụp xuống vì mệt. Khóa trái cửa lại, cô đi vào trong nằm thẳng xuống chiếc giường cũ kỉ ở trong phòng.

Trời đang là giữa hè, căn phòng này thì nóng đến mức làm cho không khí trở nên ngột ngạt và khó thở, phòng không có cửa sổ, mà nó chỉ có một cái khe thoáng sát bên mái hiên để lưu thông một chút không khí.

Giang Miểu cứ tưởng là mình sẽ không thể ngủ nổi vì quá nóng, nhưng mà ai ngờ vừa nằm xuống thì cô đã ngủ mê man, chẳng hay biết gì.

Sáng hôm sau, lúc trong phòng vẫn đang còn tối om, thì hai bà cháu nhà họ Kỷ đã đến gõ cửa gọi cô dậy đi kiếm đồ.

Giang Miểu tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi nhớp nháp. Nhưng khi cô mở cửa ra, thì một luồng gió mát lùa vào làm cô tỉnh táo hơn hẳn. Tâm trạng cũng trở nên khá hơn nhiều.

Kỷ Tiểu Nghệ nhìn cô đầy ngạc nhiên: “Chị Miểu Miểu, nhìn chị bây giờ trông khác hẳn ngày hôm qua luôn đó, nhìn chị có sức sống hẳn lên nha.”

Giang Miểu gật đầu: “Ừ, tại hôm qua chị ngủ ngon lắm. Cả đêm không bị giật mình tỉnh dậy lần nào.”

Kỷ Tiểu Nghệ tròn mắt, ánh mắt nhìn cô đầy sự ghen tị: “Còn nhà em thì nóng muốn chết luôn, em với bà nằm trong nhà mà cứ như bị đặt trong cái lồng hấp ấy. Nửa đêm mà còn phải chạy ra sau vườn, nằm gần mấy cái luống rau cho mát. Mà làm sao chị ngủ được trong nhà kiểu gì hay vậy?”

Giang Miểu nhún vai, thật ra cô cũng cảm thấy lạ.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc