Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 3

Trước Sau

break

Cô còn chưa quyết định xong thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gọi:

“Chị Miểu Miểu ơi, em với bà nội vào nhà có được không chị?”

Giọng Kỷ Tiểu Nghệ vang lên ở ngoài cửa, nghe là nhận ra ngay.

Giang Miểu vội đứng dậy đi ra mở cửa.

Có hai người bước vào nhà, là Kỷ Tiểu Nghệ chừng mười tám tuổi và bà Kỷ, một bà cụ có dáng người gầy gò tầm khoảng năm mươi.

Hồi lúc còn chạy loạn, cô tình cờ gặp được hai bà cháu. Bà Kỷ nhìn thấy cô lẻ loi, nên bà rũ lòng thương xót liền cho cô gia nhập đoàn mưu sinh với mình. Sống cùng với nhau lâu ngày, nên họ cũng coi nhau như những người thân trong nhà.

Bà Kỷ vừa bước vào đã đảo mắt nhìn khắp căn nhà, rồi khẽ thở dài.

“Miểu Miểu, con có biết gì về người đàn ông mà chính phủ sắp ghép đôi cho mình không? Không rõ là người ta có còn người thân hay không nữa, chứ với cái chỗ này thì hai người ở thôi cũng đã chật lắm rồi!"

Trong lòng Giang Miểu cũng đang rất lo lắng về chuyện đó, nhưng mà bản thân cô cũng đã quen với việc chuyện gì thì cũng phải tự mình gánh vác lấy, cho dù nó có mệt đến mấy thì cô cũng chẳng than thở với bất kì ai, vui buồn cô đều giấu kín ở trong lòng. Cô vô thức liếc sang nhìn Kỷ Tiểu Nghệ: “Tiểu Nghệ, còn em thì sao? Đã gặp được người mà chính quyền phân phối cho em chưa vậy?”

Bà Kỷ lắc đầu, vẻ mặt bà càng thêm lo lắng: “Không hiểu sao mà trong bụng bà cứ thấp thỏm mãi. Nếu như không phải là bà già rồi, mà bà lại chỉ còn có mỗi Tiểu Nghệ là người thân, thì chắc là chính quyền cũng chẳng cho hai bà cháu được ở chung với nhau đâu. Giờ thì cũng chẳng biết người được phân cho Tiểu Nghệ là ai, người ta có dắt theo cả nhà hay không nữa!”

Bà thở dài, giọng nói còn mang theo một chút bất lực.

“Nhà ở bên bà và Tiểu Nghệ cũng chẳng hơn gì chỗ con đang ở, chỉ hơn được mỗi cái phòng bé xíu mà thôi.”

Kỷ Tiểu Nghệ cũng thở dài: “Nhà em ở khu D, cách chỗ này cũng không xa lắm, chỉ cần đi bộ vài phút là tới đây rồi. Em mới vừa đi hỏi mấy chị ở quanh đây, em nghe nói nếu như thật sự sống không hợp thì vẫn xin tách ra được. Nhưng mà!"

Cô ngập ngừng, rồi tiếp lời: “Nếu như muốn tách, thì trong vòng một tháng mình phải tự tìm được người mới. Còn không thì chính quyền lại tiếp tục bắt cặp ngẫu nhiên thêm lần nữa. Cho nên chuyện đó tạm thời cứ để sau rồi tính tiếp. Vấn đề trước mắt của chúng ta bây giờ vẫn là đồ ăn.”

Nói xong, cô liếc nhìn bà nội của mình.

“Em với bà nội tính sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm thử xem có kiếm được đồ ăn hay không. Nếu như mà không kiếm được đồ ăn thì tìm lấy mấy vật dụng hữu ích cũng được. Nếu tìm được thứ gì có giá trị thì mang vô nội thành để đổi lấy điểm tích lũy. Bọn em định đi lúc trời vẫn còn mát, rồi chờ đến buổi chiều mát lại tranh thủ đi thêm một lần nữa. Nhưng cũng chỉ đi loanh quanh ở gần đây thôi, không dám đi xa. Chị thấy sao?”

Giang Miểu gật đầu ngay.

Đúng lúc đó, bụng cô kêu lên một tiếng thật to.

Bà Kỷ nhìn cô, rồi cẩn thận lấy từ trong áo ra một củ cải trắng nhỏ, đưa tới trước mặt cô.

“Ăn đi con. Cái này bà mới đổi được ở trong nội thành đấy. Bà với Tiểu Nghệ gom hết đống đồ nhặt được trong mấy hôm nay cũng đổi được đúng năm củ thôi. Nghe bảo đây là củ cải được trồng trong nhà kính đấy, dùng đèn năng lượng để trồng nên bị nhiễm phóng xạ rất ít, cho nên vẫn có thể ăn được, không sao đâu.”

Bà mỉm cười nhìn cô rồi dịu dàng nói tiếp: “Bà với Tiểu Nghệ mỗi người ăn một củ rồi, còn cái này là bà để riêng phần cho con. Củ cải thì có nhiều nước, ăn vào thì vừa no mà còn đỡ khát nữa.”

Giang Miểu biết, số đồ mà hai bà cháu gom được suốt ba bốn ngày vừa rồi nó đáng quý cỡ nào. Vậy mà cuối cùng thì chỉ đổi được có năm cây củ cải nhỏ cỡ này. Nếu là trước thiên tai, thì mấy thứ này còn chẳng đủ cho một bữa cơm.

Cô khẽ lắc đầu, mặt hơi đỏ lên: “Bà ơi, con không thể nhận được đâu ạ!”

“Cầm lấy!” Bà Kỷ dứt khoát, nhét củ cải vào tay cô, không cho phép cô chối từ.

“Mau ăn đi. Đồ ăn thì không nên để lộ ra ngoài. Người khác mà thấy được là nguy hiểm lắm đó.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc