Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 2

Trước Sau

break

Cô khẽ thở dài.

Những món đồ trên tay cô đây, đều là những vật dụng sinh tồn cơ bản, cô biết rõ điều đó, kể cả chuyện bị chính phủ ép buộc phải ghép đôi với một người đàn ông xa lạ.

Ở cái vùng đất hoang tàn này, thì những người phụ nữ đơn thân giống như một miếng mồi ngon. Không bị chết đói thì cũng dễ bị những gã đàn ông xấu xa để mắt tới. Ngay cả khi đi cùng nhóm phụ nữ khác thì cũng chưa chắc có thể được an toàn.

Chính phủ tiếp nhận nhân dân không phải là để nuôi không, mà là để xây dựng lại trật tự xã hội và duy trì nòi giống. Vậy nên cách nhanh nhất chính là ép buộc ghép đôi với nhau, nhằm cân bằng tỷ lệ giới tính và khuyến khích sinh sản.

Từ chối? Có thể. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô phải rời khỏi khu bảo hộ của chính phủ và rồi tự mình đi tìm đường chết.

Giang Miểu được ông trời cho sống lại, vậy thì cô sẽ không dại gì mà đem vứt đi cơ hội được sống sót này.

Hít một hơi thật sâu, cô bước ra khỏi cổng trung tâm tiếp nhận nhân dân.

Bầu trời bên ngoài thì đen kịt, tựa như một cái chảo bị khói hun đen suốt cả trăm năm. Ban ngày, ánh mặt trời có mang lượng phóng xạ cao cực kì khủng khiếp, cho nên những người bình thường chẳng có ai dám ra đường nếu không có thiết bị bảo hộ đặc biệt. Chỉ lính đánh thuê, hoặc những người có địa vị, và những người có chức có quyền thì mới được phát những trang bị đó.

Cô bật đèn năng lượng lên, lần theo địa chỉ ghi trong hồ sơ. Đi bộ hơn mười phút, cuối cùng thì cô cũng tìm thấy căn nhà đơn sơ đến mức thảm thương mà chính phủ đã phát cho mình.

Vừa bước vào trong nhà, thì một giọng nói máy móc vô cảm vang lên trong đầu cô.

[Phát hiện ký chủ.]

[Đang tiến hành liên kết với hệ thống Mỗi Ngày Một Lựa Chọn.]

[Liên kết đã hoàn tất.]

[Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống thành công!]

[Phần thưởng tân thủ: một lần được lựa chọn vật phẩm để sinh tồn.]

[A. Thực phẩm.]

[B. Nước uống.]

[C. Vật dụng sinh hoạt.]

[Xin ký chủ hãy đưa ra sự lựa chọn.]

Giang Miểu chợt khựng lại, rồi cũng nhanh chóng tỉnh táo. Đôi mắt cô sáng lên:

“Tôi chọn nước uống!”

Cổ họng cô khô rát đến mức gần như muốn bốc cháy.

[Lựa chọn thành công.]

[Đang tiến hành rút thưởng.]

[Xin chúc mừng ký chủ nhận được 1 lít nước sạch không bị nhiễm phóng xạ.]

[Vật phẩm đã được phát xuống.]

Một chai nước suối trong vắt hiện ra ngay trước mặt cô, chai nước trắng tinh, không nhãn mác và trông nó y hệt hàng rẻ tiền. Nhưng với cô lúc này thì chai nước này còn quý hơn cả vàng.

Giang Miểu vội nhặt lấy, cẩn thận vặn nắp chai ra. Cho dù cô đã khát đến nỗi khô queo cả cổ, nhưng cô vẫn chỉ dám nhấp từng ngụm nhỏ, để cho nước từ từ làm mềm đôi môi bị khô đến nứt nẻ, sau đó cô mới nuốt xuống.

Mới uống được hai ngụm nước nhỏ, thì cô đã không nỡ uống thêm.

Ở cái vùng đất hoang tàn này, thì nước sạch còn hiếm hơn vàng.

Trên mặt đất, hầu như mọi nguồn nước đều bị nhiễm phóng xạ nặng. Lúc ở trại tị nạn, thì bọn họ phải đào giếng rất sâu để có thể lấy được mạch nước ngầm, tuy nhiên những nguồn nước ấy cũng chỉ ít nhiễm phóng xạ hơn mà thôi, chứ không thể nào mà có thể sạch phóng xạ hoàn toàn được.

Một chai nước sạch phóng xạ như thế này, thật sự là vô giá.

Giang Miểu trân trọng đặt nó vào trong góc lều, rồi mới có tâm trạng quan sát căn nhà tạm vừa được chính phủ cấp phát cho mình.

Căn nhà này nó được dựng từ những khung sắt và máy tấm nhựa được tái chế, bên trong nhà thì trống trơn, nền đất lộ cả ra, chỉ cần cầm xẻng là có thể đào nguyên một cái hố. Mùa hè nóng như lò thiêu, mùa đông thì chắc chắn là sẽ bị lạnh đến thấu xương, ngôi nhà này thì chẳng có cách nào để giữ nhiệt.

Vì đây là nơi ở dành cho cặp đôi nên diện tích cũng lớn bằng một căn hộ nhỏ. Phần cửa vào là một không gian sinh hoạt chừng mười mét vuông, hai bên được ngăn thành nhà bếp và phòng ngủ. Phòng ngủ thì được kê sát vào khu vệ sinh, mà nhà vệ sinh thì chỉ có một cái xô nhựa, chẳng có bồn cầu hay ống xả gì cả.

Trong phòng ngủ thì có độc một chiếc giường sắt hoen gỉ, cạnh đó là một cái giá đỡ đã méo mó, không chăn, không gối, và cũng chẳng có thứ gì cả.

Bếp chỉ là một khung sắt để nồi, đặt ở trên bếp củi, còn những cái dụng cụ thì đa phần là lượm được từ bãi phế liệu, nhìn chúng đầy gỉ sét và ám mùi ẩm mốc.

Cô chỉ muốn ngồi sụp xuống mà khóc.

Ánh mắt cô nhìn lướt qua mấy quả trứng được đặt trên bàn, và bụng thì bắt đầu kêu réo inh ỏi không thương tiếc cho chủ nhân của mình.

Trứng này liệu có ấp được không? Nếu để lâu chắc chắn sẽ hỏng.

Hay ăn luôn nhỉ?
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc