Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 10

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Tô Dật nhíu mày, bất lực cười khổ:
"Nếu như là chuyện này thì anh cũng chịu rồi. Nhưng mà anh có nghe nói, trước khi hạt nảy mầm, thì hạt giống tuyệt đối không được phơi nắng. Nếu như mà nó bị tiếp xúc với ánh nắng, không những không mọc nổi mà còn có khả năng phát sinh biến dị trở thành mấy loại hạt độc.
Độc tính càng mạnh, thì lại càng khó tiêu diệt. Nếu mà lỡ như không may chúng nảy mầm thì cây độc sẽ sinh trưởng cực kỳ mãnh liệt, muốn nhổ bỏ thì cũng cực kì khó. Cho nên, nếu như em định trồng cây thì cần phải cực kì cẩn thận đấy. Còn mấy quả trứng này, nghe nói nếu như để ấp nở được thì cần phải được giữ ở một mức nhiệt ổn định nhất định, tuyệt đối không được đem ra phơi nắng, nếu như không thì phôi bên trong sẽ nhanh chóng bị chết, không còn khả năng sống đâu."

Giang Miểu không ngờ việc gieo trồng và chăn nuôi lại có thể phức tạp đến như vậy, theo phản xạ cô liếc về phía cửa sau – chỗ được quy hoạch để làm khu trồng trọt và chăn nuôi. Từ lúc vào nhà đây đến bây giờ, cô vẫn chưa ra xem thử nơi đó trông ra sao.

Tô Dật nhìn một cái đã biết cô đang nghĩ gì, lập tức đứng dậy đi đến cửa sau, đẩy hé ra một khe nhỏ, thấy nơi đó khuất nắng liền ngoắc tay gọi Giang Miểu:
"Em xem nè, chỗ này đã được ngăn thành một khu riêng biệt rồi."

Giang Miểu bước tới nhìn ra ngoài, trước mắt là một mảnh đất hoang tầm một mẫu, không cỏ mọc, xung quanh được xây tường cao kín, chất liệu cũng giống hệt tường của nhà tạm. Cuối mảnh đất còn có một cánh cửa nhỏ, bên đó là khu chăn nuôi, cũng cỡ một mẫu, có mái che hoàn toàn kín.

Cô ngẩng đầu nhìn bốn bức tường cao ngất, ngập ngừng hỏi:
"Xây tường cao như vậy là để ngăn người ta trộm đồ hả?"

Tô Dật gật đầu:
"Cũng đúng mà cũng chưa đủ. Ngoài phòng trộm, nó còn có tác dụng bảo vệ. Người bình thường thì họ đâu có máy quét phóng xạ, cho nên họ sẽ không biết được rau củ mình trồng ra, liệu có bị nhiễm phóng xạ hay không, hoặc nếu như nhiễm thì sẽ bị nhiễm đến mức nào. Nếu như lỡ ăn hoặc chạm vào rau củ có chỉ số phóng xạ cao thì hậu quả nặng lắm."

"Biến dị… giống như như ba em hồi đó?"

Đôi mắt trong veo của Giang Miểu nhìn sang, khiến cho lòng Tô Dật chợt trĩu nặng, sinh ra chút thương cảm hiếm hoi. Anh dịu giọng trấn an:
"Chỉ cần tiếp xúc với thứ có phóng xạ cao thì khả năng biến dị rất lớn. Biến dị thành cái gì thì không ai dám chắc, nhưng phần lớn đều không tốt đẹp gì. Em nhất định phải cẩn thận, càng kỹ càng thì càng tốt."

"Vâng." Giang Miểu khẽ đáp.

Tô Dật vừa định đóng cửa thì nghe Giang Miểu rụt rè lên tiếng:
"Anh giúp em che mái cho vườn rau được không?"

Anh không do dự gì mà gật đầu cái rụp:
"Được thôi. Nhưng em phải biết, cây trồng cần có ánh sáng để sống. Che mái thì che chắn được phóng xạ thật đấy, nhưng ánh sáng mặt trời cần cho cây rau cũng bị chặn luôn. Vậy thì mấy củ cải của em chắc sẽ không trồng  ra được đâu."

Giang Miểu mím môi, không cam lòng hỏi tiếp:
"Vậy… không có kính chống phóng xạ trong suốt à?"

Ý tưởng táo bạo của cô khiến Tô Dật bật cười kinh ngạc:
"Em cũng dám nghĩ thật đấy! Kính chống phóng xạ thì có, nhưng nó hiếm có lắm. Chỉ có mấy người sống ở trung tâm thành phố mới được cung cấp mà thôi, mà mấy cái đó thì không đời nào mà dùng cho việc trồng rau củ đâu.
Nếu em thực sự muốn trồng rau, để anh nghĩ cách mang về cho em cái đèn năng lượng – loại chiếu sáng có cường độ cao."

Một hai cái đèn năng lượng thì đối với anh cũng không khó, chứ nếu như mà nguyên cả đống đèn thì chắc chắn là không thể rồi. Dù sao thì Giang Miểu cũng chỉ có một mẫu đất, như vậy là đã đủ dùng rồi.

Giang Miểu chân thành cảm ơn, rồi cô mới ngập ngừng hỏi tiếp, giọng mang theo chút bối rối:
"Anh giỏi vậy, mà sao còn chưa tìm cho mình một người thật lòng? Đến mấy người lớn tuổi như ông già  Trần Kiến Nghiệp kia còn có thể lấy được vợ kém mình mười lăm tuổi. Với điều kiện của anh, thì chỉ cần anh chịu gật đầu thôi là kiểu gì cũng có khối người nhào vô."

Tô Dật kéo nhẹ khóe môi, thở dài một hơi, khép cửa sau lại rồi tìm một góc ngồi xuống, chậm rãi nói:
"Không phải ai sinh ra cũng có thể mạnh mẽ sẵn đâu. Khả năng của anh là tích góp từng chút từng chút một qua năm tháng.
Lúc trước khó khăn quá, nghĩ cách sống sót còn không xong, thì hơi sức đâu mà nghĩ tới mấy chuyện yêu đương.
Mà sống đến tận giờ này, thì anh cũng thấy đủ rồi.
Anh đã chứng kiến quá nhiều mặt tối của con người, nên anh hiểu rất rõ một chuyện – đừng bao giờ đánh giá thấp bất kỳ ai, nhất là phụ nữ.
Phần lớn phụ nữ khi đối mặt với tận thế… thường sẽ không chịu nổi thử thách.
Vì để sống sót, họ có thể làm đủ mọi cách, thậm chí bán đứng cả thân thể lẫn người thân.
Anh thấy nhiều rồi, nhìn đến phát ngán, thành ra cũng chẳng còn hứng thú để yêu đương gì nữa.
Giờ đây, khi chính phủ bắt buộc phân phối, thì anh cũng mặc kệ thôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc