Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 11

Trước Sau

break
Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

"Dù gì thì đây cũng là quy định bắt buộc rồi, vậy thì mình cứ thuận theo thôi. Làm bạn cùng phòng cũng đâu có gì xấu.
Ít ra sẽ không còn ai suốt ngày hối anh phải kết hôn, còn em thì cũng có thêm người đỡ đần. Ở chung như vậy, coi như cả hai cùng có lợi rồi!”

Giang Miểu nhìn Tô Dật thật sâu, biết lời anh nói là thật lòng, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô cười rạng rỡ, lộ ra tám chiếc răng trắng đều:
"Vậy từ nay tụi mình là bạn cùng phòng nhé, hợp tác vui vẻ!"

Tô Dật nhìn bàn tay nhỏ xíu đang chìa ra trước mặt mình, anh chỉ biết bật cười bất lực, rồi cũng đưa tay ra nắm lấy.

Có chút hiểu biết về tình hình của nhau rồi, Giang Miểu bắt đầu tính toán:
"Bạn cùng phòng nè, cái nhà tạm này chỉ có một phòng thôi, hai người ở thì chật lắm. Anh có cách nào đổi sang nhà hai phòng không?"

Tô Dật lắc đầu, giọng hơi tiếc nuối:
"Nếu hộ có thêm người thì còn có thể xin đổi, chứ bây giờ thì chưa được đâu."

Giang Miểu nghe hiểu ẩn ý trong câu đó, mặt khẽ ửng đỏ, vội lảng sang chuyện khác:
"Vậy thì phải sắp xếp lại không gian thôi. Một người ngủ trong phòng, một người ngủ ở phòng khách, anh thấy như vậy có được không?
Em thì ngủ ở phòng khách cũng được, anh giúp em kê tạm cái giường bằng gỗ hay bằng tôn gì cũng được."

Tô Dật lập tức lắc đầu:
"Không cần phiền như vậy đâu. Anh hầu như toàn ở bên ngoài làm nhiệm vụ, mỗi tháng cũng chỉ được nghỉ hai ngày, về nhà cũng chỉ ở có hai đêm thôi.
Như lần này nè, sáng mốt là anh lại phải đi rồi. Anh ngủ phòng khách là ổn rồi.
Chỉ là… tốt nhất đừng để người khác biết mình ngủ riêng. Lát nữa anh ra ngoài kiếm ít ván gỗ, kê sát tường một cái giường nhỏ. Bên ngoài thì cứ nói là cái kệ hay cái bàn gì cũng được.
Khi anh không có nhà, em có thể để một vài thứ lên đó nhìn cho nó tự nhiên, như vậy mới không dễ bị nghi ngờ."

Giang Miểu liên tục gật đầu, ghi nhớ từng câu từng chữ.

Bàn xong xuôi, Tô Dật đội mũ, đeo kính bảo hộ, mặc bộ đồ chống phóng xạ rồi bước nhanh ra khỏi nhà.

Dưới cái nắng gay gắt thế này, cây cối hầu như không thể mọc nổi. Giang Miểu chợt nghĩ, nếu giảm được cường độ ánh sáng, có khi cũng hạ được mức bức xạ?

Ý tưởng vừa lóe lên, cô đã muốn bắt tay vào thử ngay.

Nhưng việc quan trọng lúc này vẫn là cải tạo lại căn nhà.

Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ trong nhà cũng tăng theo rõ rệt, chắc phải hơn hai độ rồi. Cứ đà này đến chiều, trong nhà có thể lên đến bốn mươi độ, không khác gì phòng xông hơi.

Giang Miểu vừa lau mồ hôi vừa quay về phòng ngủ, vào trong mới thấy dễ chịu hơn hẳn.

Cô lấy ra chai nước uống dở từ hôm qua, nhấp một ngụm nhỏ, quả nhiên cơ thể cũng trở nên dịu mát hơn một chút. Với tình hình như hiện tại, cô tin nếu như chỉ cần cô ở yên trong phòng suốt cả ngày thì cũng không sao.

Đã nắm rõ tình hình, cô lại càng mong Tô Dật sớm mang vật liệu về.

Quả nhiên, đúng lúc cô đang ngóng cổ trông ra bên ngoài, thì Tô Dật quay về, trên vai anh còn vác theo cả đống tấm nhựa lớn, nào là mấy tấm PVC, nào là mấy tấm ván trần thạch cao.

Lúc này, thì mặt trời đã lên hẳn. Cửa vừa mở ra, ánh nắng chói chang lập tức chiếu thẳng vào khiến cho người ta không thể mở nổi mắt.

Dù cô đã nấp sau cánh cửa, nhưng mà Giang Miểu vẫn bị ánh sáng gay gắt làm giật mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc