Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 12

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Không nói không rằng, Tô Dật đã nhanh nhẹn trèo lên mái nhà, dựa theo cách mà Giang Miểu đã từng làm, rất nhanh anh đã lợp thêm một lớp mái cho phòng khách và nhà bếp.

Giang Miểu ở trong nhà chỉ cần nghe tiếng động thì cô cũng đoán ra được vị trí của anh, lại lần nữa âm thầm cảm thán trong lòng, Tô Dật quả là người đàn ông đáng tin, chỉ riêng phần thể lực thôi thì anh cũng đã hơn người ta mấy bậc rồi.

Cô còn tưởng Tô Dật sắp sửa vào nhà, ai ngờ anh lại tiếp tục đi vòng quanh bên ngoài, vừa gõ vừa đập, không biết lại đang bận rộn chuyện gì.

Giang Miểu không dám ra ngoài nhìn, cô chỉ yên lặng căng tai lắng nghe động tĩnh.

Mãi cho đến khi mặt trời chiếu nghiêng về phía sau nhà, Tô Dật mới quay vào.

"Xong rồi. Tiện tay anh ghép thêm mấy lớp chắn ở vài bức tường. Dùng toàn mấy loại vật liệu linh tinh lượm được, nhìn không đẹp mấy nhưng mà hiệu quả chống nắng và cách nhiệt cũng ổn."

Giang Miểu mừng rỡ ra mặt.

"Thật ra em cũng đang định gia cố thêm tường rào, chỉ là vật liệu tìm chưa đủ, mấy hôm tới em tính tranh thủ tìm thêm rồi mới bắt tay vào làm. Ai ngờ anh làm cái vèo là xong luôn hết phần việc mấy ngày liền của em rồi."

Tô Dật liếc nhìn vóc dáng gầy gò của cô, bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Những công việc tốn sức này cứ để anh lo là được rồi. Em chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, sống cho tử tế là đủ."

Giang Miểu sững sờ, viền mắt cô hơi đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.

Không nghe cô trả lời, Tô Dật ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt anh hiện rõ vẻ khó hiểu.

"Sao thế?"

Giang Miểu hít nhẹ một hơi, ngẩng đầu lên nở nụ cười dịu dàng.

"Chừng ấy năm rồi, anh là người đầu tiên nói với em rằng em không cần phải  làm gì hết, chỉ cần sống cho tốt thôi... Trước đây chỉ có ba mẹ với anh trai từng nói câu đó với em."

Bảo không xúc động là nói dối.

Tô Dật bật cười, đưa tay vỗ nhẹ vai cô.

"Là bạn cùng nhà kiêm luôn cả bạn bè, anh đương nhiên là mong em sống cho tốt."

Anh còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn bè” và “bạn cùng nhà”.

Giang Miểu nghiêm túc gật đầu, nở nụ cười thật thà.

"Vậy sau này mong bạn cùng nhà chiếu cố nhiều hơn nhé. Chiều nay em tính đi lượm đồ với bà Kỷ và Tiểu Nghệ. Nếu anh rảnh thì ở nhà giúp em dựng giàn che cho vườn rau được không? Tiện thể dọn luôn lớp đất trên mặt ấy luôn.”

Lớp đất trên cùng đã bị nắng thiêu khô, đã bị nhiễm phóng xạ cao, không thể dùng được nữa.

Tô Dật gật đầu không chút do dự.

Đến chiều muộn, nắng cũng gần tắt hẳn, Giang Miểu liền mang theo bộ dụng cụ lượm đồ, lon ton chạy ra khỏi nhà.

Tô Dật đứng yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy đang bị cái bao to hơn nửa người che khuất, mãi cho đến khi cô chạy khuất hẳn mới thu ánh mắt về, xoay người tiếp tục làm việc.

Giang Miểu chạy tới khu giáp ranh giữa khu E và D, chưa bao lâu đã thấy bà Kỷ và Kỷ Tiểu Nghệ chạy về phía mình. Phía sau hai người là một người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục lính đánh thuê, giống hệt bộ Tô Dật thường mặc!

Rõ ràng là Kỷ Tiểu Nghệ rất hài lòng với người đàn ông này. Khi nhìn thấy Giang Miểu, mặt cô bé vẫn còn đỏ ửng, vẻ mặt thẹn thùng hiện rõ.

Cô chạy tới, khoác tay Giang Miểu thân thiết, nhỏ giọng giới thiệu:

"Chị Miểu Miểu, đây là người yêu của em, tên Trương Thành, là đội trưởng Đội 858 của đoàn lính đánh thuê Ưng Xám."

Giang Miểu ngạc nhiên nhìn sang Trương Thành.

"Anh quen Tô Dật à?"

Người đàn ông vốn nghiêm nghị ít nói bỗng lộ ra chút cảm xúc, ánh mắt nhìn Giang Miểu cũng nghiêm túc hơn vài phần.

"Em là người được phân cho Tô Dật?"

Giang Miểu gật đầu thật thà.

"Xem ra đúng là anh quen ảnh thật."

Trương Thành bật cười.

"Không chỉ quen, tụi anh còn từng cùng nhau vào sinh ra tử. Sau đó thì lập công, mỗi người được điều về làm đội trưởng từng đội riêng. Nhưng mà đã là vợ của Tô Dật, sao không thấy cậu ấy đi cùng em?

Kỷ Tiểu Nghệ cũng gật đầu tán đồng.

"Chị Miểu Miểu, anh rể đâu rồi?"

Giang Miểu dịu giọng đáp:

"Ảnh bận cả ngày rồi. Ban sáng lo lợp mái, trưa lại gia cố tường rào, giờ còn giúp chị dọn đất ngoài vườn nên anh ấy không thể đi cùng chúng ta được."

Bà Kỷ nghe xong, trợn tròn mắt, giọng đầy kinh ngạc và thán phục:

"Trời đất, A Thành cũng vừa giúp tụi bà lợp lại mái nhà, còn mấy cái tường rào thì..."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc