Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
"Vẫn còn chưa làm đâu! Mấy đứa làm gì mà nhanh dữ vậy trời!"
Khóe môi Trương Thành co giật, vừa cười vừa lắc đầu:
"Tô Dật, cậu ta làm cái gì cũng như trâu húc, lúc nào cũng hấp tấp vội vàng, không chậm nửa nhịp. Không được rồi, vậy thì tối nay anh cũng phải dựng cái hàng rào, không thể để cậu ấy qua mặt được."
Câu này rõ ràng chỉ là nói đùa, nên ai nấy nghe thấy cũng đều bật cười.
Trong lúc nói chuyện, bốn người cũng đã đến chỗ buổi sáng đi đào phế liệu.
Vì lần này có thêm Trương Thành trông khá dữ dằn, nên những người trong đội đào phế liệu rõ ràng kiềm chế hơn nhiều, thậm chí còn có người chủ động giữ khoảng cách với mấy người Giang Miểu.
Chỉ có Lưu Oánh là vẫn không cam lòng. Trước đó cô ta còn châm chọc Giang Miểu và Kỷ Tiểu Nghệ không ai thèm, thầm nghĩ chắc người mà chính phủ sắp xếp cho họ cũng chỉ toàn là mấy ông vừa già vừa xấu, hoặc cũng có bệnh, hoàn toàn không ngờ những người như Trương Thành vậy mà lại có thể trở thành "đối tượng phân phối".
Đặt Trần Kiến Nghiệp đứng cạnh Trương Thành nhìn chẳng khác nào đứng cạnh ba của mình, chẳng có gì để so sánh!
Tại sao cô ta tính toán đủ đường, cuối cùng lại cưới phải một ông già, còn Kỷ Tiểu Nghệ thì chẳng làm gì mà lại được ghép với một người vừa cao to vừa đẹp trai?
Càng nghĩ càng tức, Lưu Oánh đùng đùng xông tới, cố ý va mạnh vào Kỷ Tiểu Nghệ, làm cô ngã dúi dụi xuống đất.
Kỷ Tiểu Nghệ bị té đến choáng váng, bàn tay bị trầy xước rớm máu. Cô nghiến răng bò dậy, không do dự tát cho Lưu Oánh một cái.
Lưu Oánh vốn quen thói bắt nạt người khác, trước giờ cô ta cứ ăn hiếp Kỷ Tiểu Nghệ là cô ấy đều nhẫn nhịn, nên hoàn toàn không nghĩ đến Kỷ Tiểu Nghệ lại phản kháng, lại còn đánh cả cô ta.
"Á!"
Lưu Oánh gào lên một tiếng giận dữ, nhào tới muốn đánh lại:
"Con điên này, mày dám đánh tao à! Tao xé xác mày!"
Chưa kịp chạm tới người Kỷ Tiểu Nghệ thì Trương Thành đã ra tay, giữ chặt tay Lưu Oánh rồi đẩy mạnh cô ta ngã phịch xuống đất:
"Cô là cái thá gì mà dám đụng vào người của tôi!"
Lưu Oánh bị Trương Thành quát cho một câu mà vừa sợ vừa tức, trong lòng tràn đầy ghen ghét, ấm ức chạy tới chỗ Trần Kiến Nghiệp:
"Người ta bắt nạt em, anh cũng không thèm bênh em lấy một câu!"
Trần Kiến Nghiệp đứng ngay gần đó, chứng kiến toàn bộ từ đầu tới cuối. Với tính cách thích tranh hơn thua của Lưu Oánh, ông ta đã sớm không vừa mắt. Nhưng dù gì ông ta cũng từng là đoàn trưởng đoàn 672, Kỷ Tiểu Nghệ trước đây được ông ta bao che không ít, vậy mà bây giờ biết rõ Lưu Oánh là người phụ nữ của ông ta, vậy mà cô ấy mà còn dám động tay, đúng là quá đáng!
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Kiến Nghiệp nhìn Kỷ Tiểu Nghệ lập tức lạnh đi mấy phần:
"Kỷ Tiểu Nghệ, cô mau đi xin lỗi Lưu Oánh đi. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Lưu Oánh đứng bên cạnh, kiêu ngạo hếch cằm lên.
Kỷ Tiểu Nghệ liếc nhìn Trương Thành bên cạnh, ánh mắt kiên định hơn hẳn:
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Rõ ràng là cô ta cố tình gây sự. Ông trước đây là đoàn trưởng 672, chẳng lẽ không phân biệt nổi đúng sai hay sao?”
Sắc mặt Trần Kiến Nghiệp lập tức tối sầm lại, giận dữ chỉ tay vào mặt cô quát lớn:
"Ăn nói hồ đồ! Ai thấy Lưu Oánh gây sự với cô? Có ai thấy không? Không ai thấy cả! Tôi chỉ thấy cô đánh người!"
"Tôi thấy!" Giang Miểu chậm rãi bước ra.
Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn cô.
Trần Kiến Nghiệp sững người một thoáng, rồi cười lạnh, giọng đầy mỉa mai:
"Giang Miểu, ai mà chẳng biết cô với bà cháu nhà họ Kỷ là cùng một phe, lời của cô không đáng tin! Hôm nay nếu Kỷ Tiểu Nghệ không xin lỗi, sau này đừng mơ đi đào phế liệu chung với bọn tôi nữa!"
Đó là một lời đe dọa, trắng trợn không hề che giấu.