Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Bà Kỷ lập tức nổi đóa:
"Trần Kiến Nghiệp! Ông có còn là con người không vậy? Năm xưa nếu như không nhờ Dục Hồng thì ông làm gì có ngày hôm nay? Nếu như mà dựa vào ông á, thì cũng đừng có mơ mà làm được đoàn trưởng 672?
Tôi nói cho ông biết, người cưu mang chúng tôi là Dục Hồng, người mà chúng tôi kính trọng biết ơn cũng là Dục Hồng, ông chẳng qua là ké một chút anh sáng của bà ấy thôi!
Lúc Dục Hồng còn sống, bà ấy vốn đã chẳng ưa gì Lưu Oánh, vậy mà chỉ vừa nhắm mắt ông liền vội vã rước cái thứ đàn bà thúi tha đó về, một cái đoàn 672 đang tốt đẹp thì bị hai người các người phá cho tan nát! Tôi nhịn các người cũng lâu rồi!
Giờ lại còn bày đặt giở trò cô lập nữa chứ! Đừng tưởng làm vậy là chúng tôi sẽ sợ! Đây là khu ngoại thành, thuộc quyền quản lý của chính phủ, thiếu các người phá rối, chưa biết chừng tụi tôi còn sống tốt hơn đấy!"
Một hơi dồn nén bao năm trời, bà Kỷ tuôn ra hết sạch trong một lần.
Trần Kiến Nghiệp giận đến tím mặt:
"Con mụ già chết tiệt này! Ngay cả bà mà cũng dám trèo lên đầu tôi làm càn! Không cho bà nếm mùi thì bà thật tưởng tôi bó tay với mấy người hả!"
"Được thôi! Bà già này đứng đây chờ! Đứng ngay giữa sân cho mọi người nhìn rõ xem cái thứ từng làm đoàn trưởng đoàn 672 trông ra cái thể thống gì!"
Bà Kỷ cũng chẳng sợ nữa, đã quyết ăn thua đủ.
Trần Kiến Nghiệp vung tay ra hiệu, mấy gã đi theo lập tức xông tới vây lấy bà Kỷ.
Giang Miểu và Kỷ Tiểu Nghệ đứng bên chỉ biết nín thở, lo lắng nhìn nhau.
Nhưng đúng lúc đó, Trương Thành ra tay.
Anh là kiểu người một khi đã động thủ thì không nương tay, đặc biệt là với đàn ông.
Chỉ chốc lát sau, mấy gã vừa xông đến gần bà Kỷ đều bị đánh cho nằm bẹp dưới đất, mặt mũi bầm dập, lăn lộn rên rỉ, trông vô cùng thảm hại. Còn mấy người đàn bà của họ thì chỉ dám đứng từ xa khóc lóc, không ai dám bước tới gần.
Trương Thành lướt ánh mắt sắc như dao qua từng kẻ đang nằm dưới đất, giọng lạnh lùng vang lên rõ ràng từng chữ:
"Tôi đã nói rồi, giờ tôi sẽ lặp lại lần nữa. Bà cháu nhà họ Kỷ và Giang Miểu là người do Trương Thành tôi che chở. Sau này nếu như mà họ mà có rụng mất một sợi tóc nào, vậy thì tôi sẽ bẻ gãy một cái chân của các người. Nghe rõ chưa?"
Anh bẻ khớp tay kêu răng rắc, khí thế hầm hầm dọa cho đám người Trần Kiến Nghiệp không dám hé răng thêm tiếng nào.
Lưu Oánh đâu ngờ được, nhiều người như vậy mà vẫn không đánh lại một mình Trương Thành. Càng nghĩ lại càng thấy uất, nhưng cũng chẳng dám nấn ná thêm ở đây, chỉ đành vội vàng đuổi theo Trần Kiến Nghiệp bỏ chạy.
Mấy kẻ gây chuyện rút sạch, những người còn lại cũng lặng lẽ tản ra, ai nấy lúc tìm đồ cũng cố ý né khu vực mà Giang Miểu và mấy người kia đang ở.
Xung quanh nhanh chóng yên ắng trở lại.
Giang Miểu liếc nhìn bà Kỷ, hai người chỉ trao nhau một ánh mắt là hiểu ý, cùng chạy về lại chỗ lúc sáng.
"Bà ơi, con cứ có cảm giác bên dưới đây còn đồ ăn, chỉ là chưa biết phải đào kiểu gì cho hiệu quả."
Giang Miểu vừa đi vòng quanh vừa cắn môi, nhìn một lượt mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Trương Thành dường như đã biết trước chuyện họ đào được đồ, liền bước tới quan sát địa hình một lúc, rồi chỉ vào cái chỗ mà Giang Miểu đã lấy đất lấp lại:
"Dưới đó chắc chắn còn, nhưng trần ở khu này bị tháo mất hết rồi, không có chỗ đỡ, dễ sụp lắm. Cách tốt nhất bây giờ là đào."
Nói rồi, Trương Thành vứt cái bao dứa mang theo xuống đất, rút ra từ bên trong một cây xẻng sắt có thể thu gọn.
Mỗi nhát xẻng đều rất nặng, ba người đào gần mười phút, mới được một phần. Cái hố càng lúc càng rộng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy mệt.
Tranh thủ lúc Trương Thành đào, Giang Miểu cũng không ngồi không. Cô tiếp tục đi tìm các tấm trần và ván gỗ có thể dùng để che chắn bên trên.
Bận rộn nửa buổi, cuối cùng cô cũng lật được một bao gạo dẻo còn nguyên bao bọc dưới một cánh cửa sắt.
Mắt Giang Miểu sáng rỡ, lập tức đào tiếp.
Lục tung cả buổi, cuối cùng cô chỉ tìm được thêm hai bao gạo nữa, mỗi bao khoảng hai mươi ký, đều được bọc nilon kỹ lưỡng.
Giang Miểu cuống quýt ôm hết đống gạo nhét vào bao, dùng hết sức lực còn lại để kéo đi...