Trồng Trọt Giữa Đất Hoang, Chồng Được Phát Siêu Xịn

Chương 15

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Giang Miểu mất bao nhiêu sức lực mới lôi được đống đồ qua chỗ Trương Thành.

Bên này, Trương Thành đã đào được một hố sâu ngang người, cạnh đó còn có mấy chai nước khoáng xếp ngay ngắn.

Vừa thấy cô, Kỷ Tiểu Nghệ mừng rỡ kéo tay Giang Miểu, miệng thao thao bất tuyệt khen lấy khen để Trương Thành:
"Anh Trương giỏi thật luôn á! Anh ấy mới đào được một chút mà đã tìm ra nguyên thùng nước khoáng rồi!
Nguyên vẹn hết nhé, không hư hỏng gì luôn. Ảnh còn nói phía dưới chắc còn nữa, tụi em đang định đào tiếp. Còn chị thì sao? Bên đó có tìm được gì không?"

Giang Miểu cũng không giấu gì, mở túi ra cho hai người xem.

Kỷ Tiểu Nghệ và Trương Thành vừa thấy hai bao gạo thì cũng cực kì ngạc nhiên.

"Trời ơi, chị Miểu Miểu, chị đào được cái này ở đâu vậy?" Kỷ Tiểu Nghệ hận không thể lập tức chạy sang chỗ đó đào luôn.

Giang Miểu chỉ tay về phía bãi đất lúc nãy, cười khổ:
"Chị yếu lắm, có đưa xẻng thì cũng đào không nổi. Hai người qua đó thử xem sao."

Trương Thành nghe vậy lập tức cầm xẻng chạy qua bên đó đào tiếp.

Chưa kịp đào ra thêm bao gạo nào thì bà Kỷ cũng về tới nơi. Bà còn tìm được một gói hạt dưa, vui mừng không giấu nổi trên nét mặt.

Nghe nói Giang Miểu đào được gạo, bà Kỷ vừa ngạc nhiên vừa thèm thuồng:
"Trời ơi, bao nhiêu năm rồi bà chưa được thấy lại gạo đấy!"

Giang Miểu nhanh chóng nói:
"Bà ơi, chút nữa bà với Tiểu Nghệ đem một bao về ăn nha."

Bà Kỷ nghe xong mới sực tỉnh, vội vàng lắc đầu từ chối:
"Không được không được! Đồ này là do con đào được, lại còn là thứ quý như gạo nữa. Con đừng cho bà, giữ lấy đi. Gạo giờ hiếm lắm, đem vào trung tâm giao dịch trong nội thành cũng có thể đổi được nhiều điểm tích lũy lắm á. Có khi còn đổi được một bao to củ cải trắng, đủ ăn cả tháng luôn đó.
Bây giờ người ta đâu có nhóm lửa nấu cơm mấy nữa đâu, bà thấy con nên bán đi, đổi lấy củ cải hay điểm tích lũy gì cũng được, để dành lúc cần."

Thấy bà Kỷ kiên quyết không nhận, Giang Miểu đành cất hai bao gạo trở lại túi.

Bên này, Trương Thành và Kỷ Tiểu Nghệ đã đào xới một mảng đất rộng ở chỗ Giang Miểu phát hiện ra gạo, nhưng không tìm được thêm lương thực nào khác, chỉ thấy một thùng dầu ăn còn nguyên, chưa bóc tem.

Cả hai người đều phấn khởi ra mặt.

Lúc này trời đã sụp tối, ở ngoài lâu nữa sẽ nguy hiểm.

Trương Thành vội nhắc cả nhóm thu dọn đồ đạc, dẫn mọi người quay về khu lán tạm.

Vừa đặt chân đến khu nhà, Giang Miểu lập tức cảm nhận được vài ánh mắt lạ quét qua, cô nhìn kỹ lại thì mấy ánh mắt kia đã biến mất.

Cô còn đang phân vân thì nghe Trương Thành nói:
"Đi thôi, đưa Giang Miểu về trước, rồi mình về nhà sau."

Bà cháu nhà họ Kỷ xưa giờ vẫn như vậy, nên cũng chẳng ai thấy lạ.

Chờ bốn người đi khuất, một người phụ nữ vội vã chạy vào nhà Lưu Oánh.

"Đội trưởng! Kỷ Tiểu Nghệ tụi nó mới về đó, tôi thấy túi của tụi nó nặng trịch luôn, chắc chắn là đào được cả đống đồ ngon á!" Ánh mắt Hứa Xuân Nguyệt lóe lên đầy vẻ tham lam, đứng chờ bên cạnh, chỉ chực nghe chỉ thị của Trần Kiến Nghiệp.

Trước đây lúc còn sống chung, ai tìm được thứ gì cũng đều phải báo lên cho Trần Kiến Nghiệp, sau đó mới chia lại. Nhà Hứa Xuân Nguyệt thân thiết với Trần Kiến Nghiệp, nên lúc nào cũng tranh được phần ngon.

Dù giờ đã bị chính phủ tiếp quản, quy tắc trong nhóm 672 vẫn chưa đổi.

Chỉ là, trước đây Kỷ Tiểu Nghệ quá yếu, ba bà cháu không đào bới nổi gì nên chẳng ai thèm để ý. Giờ lại có thêm đàn ông đi theo, nên hiện giờ mọi chuyện đã khác.

Hôm nay Trần Kiến Nghiệp bị Trương Thành đánh cho một trận, giờ cả người vẫn ê ẩm. Vừa nghe Hứa Xuân Nguyệt nói thế, lửa giận lại bốc lên:
"Chúng nó kiếm được đồ tốt mà mày vui cái gì? Não mày có vấn đề à?!"

Hứa Xuân Nguyệt nghe câu ấy cũng ngạc nhiên, giọng cô ta cũng cao lên theo:
"Không… không phải! Đội trưởng, tụi nó kiếm được đồ thì phần xài được giữ lại, phần dư là phải nộp lên để chia đều! Trước giờ vẫn vậy mà! Anh đừng có mà thiên vị nha!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc