“Hi Hi, cậu nói với bọn tớ một chút đi, hôm nay cậu nghĩ gì mà dám đứng nghe lén trước phòng giáo viên thế?” Đinh Đinh hỏi cô: “Mau nói cho chúng tớ nghe với, cậu đã nghe được những gì?”
Viên Hi ăn một miếng thức ăn, sau đó chậm rãi đặt xuống.
“Thực ra cũng không có gì, không phải tớ cố tình nghe đâu...” Cô làm sao có thể kể với nhóm bạn cũng phòng thực ra cô là bạn thân của Trình Trình, là vợ của Nhiếp Chi Văn đây...
Đinh Đinh không thay đổi chủ ý, tiếp tục hỏi: “Có phải giữa thầy Nhiếp và cô Trình có biến gì không?” Cô ấy hỏi xong thì khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
“Cậu nói linh tinh cái gì thế? Vợ của thầy Nhiếp vừa mới qua đời cách đây không lâu...” Viên Hi cãi lại.
“Thế thì có gì đâu chứ? Đàn ông trên đời này đều giống nhau, vợ chết rồi thì sẽ tìm vợ mới...” Đinh Đinh nói như nước chảy mây trôi, giống như bản thân mình đã trải qua rồi vậy.
“Không thể nào! Hai người họ còn có một đứa con, huống hồ... Vợ thầy ấy lại qua đời vào ngày sinh đứa bé đó...” Viên Hi không cam lòng, tiếp tục thay Nhiếp Chi Văn giải thích.
“Có con thì làm sao? Trên đời này thiếu gì những người cha tìm mẹ kế cho con mình? Cha tớ chẳng phải cũng như thế đó à? Mẹ tớ qua đời còn chưa tới nửa năm, thế mà ông ấy đã tìm mẹ kế cho tớ rồi...”
Viên Hi nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, cô nhìn về phía Đinh Đinh, mặc dù vẻ mặt của Đinh Đinh tỏ ra như chẳng có chuyện gì, thế nhưng ánh mắt lại không giấu được sự tịch mịch và đau khổ.
Chưa tới nửa năm? Đàn ông đều giống nhau sao? Viên Hi nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng biện hộ thêm cho Nhiếp Chi Văn: “Cô Trình là bạn tốt của thầy Nhiếp, sao lại có thể ở bên chồng của bạn mình chứ?” Viên Hi nói xong câu này thì nhóm bạn cùng phòng cô lập tức trở nên kinh hãi.
“Cái gì? Hi Hi, sao cậu lại biết rõ chuyện của thầy Nhiếp như vậy? Còn biết cô Trình là bạn thân của vợ thầy ấy nữa... Chắc là không phải... Cậu thích thây Nhiếp, muốn theo đuổi thầy ấy đâu chứ?” Đinh Đinh không để ý đến vẻ mặt của Viên Hi đã đỏ bừng, tiếp tục nói.
Viên Hi vội vàng phản bác: “Cậu đừng có đoán mò, không có chuyện đó đâu, sao tớ lại thích giáo viên của mình được.
Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, vành tai đỏ bừng lên.
“Chuyện này cũng chưa chắc đâu...”
Cuối tuần đến rồi, mẹ Viên Hi lo lắng cho cô chuyện này chuyện nọ, thế nên bắt cô phải trở về nhà hai ngày. Viên Hi cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý. Nhưng mà, niềm vui ngoài ý muốn chính là lúc ở bãi đỗ xe trong ŧıểυ khu, cô lại vô tình gặp được Nhiếp Chi Văn vừa mới từ bên ngoài trở về.
Từ xa Viên Hi đã nhìn thấy xe của Nhiếp Chi Văn lái tới, cô tìm lý do bảo cha mẹ vào nhà trước, còn mình thì ở lại chờ anh.
Chờ đến khi Nhiếp Chi Văn lái xe tới, cô dịu dàng vươn tay chào hỏi anh.
“Thầy Nhiếp, trùng hợp quá... Cuối tuần thầy cũng về nhà à?” Viên Hi nhanh chóng nói câu hội thoại đã chuẩn bị trước, trong lòng vô cùng kích động.
“Ngày nào tôi cũng về nhà.” Nhiếp Chi Văn lạnh lùng cầm một đống tư liệu từ trong xe đi ra, Viên Hi lập tức chạy lên nịnh nọt: “Thầy Nhiếp, để em cầm giúp thầy một ít nhé...”
Viên Hi nhanh chóng cầm lấy mấy quyển sách trong tay anh, Nhiếp Chi Viễn không chịu nổi sự nhiệt tình như thế này, nhưng cũng không biết phải từ chối như thế nào, đành phải để cô ôm giúp một ít.