Viên Hi nghĩ vậy thì chờ sau khi Trình Trình vào trong phòng của anh, đóng cửa lại thì lập tức rón rén tới đứng cạnh cửa...
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, một lát sau mới nghe thấy tiếng văn kiện bị ném lên trên bàn.
“Nhiếp Chi Viễn, anh có thể giải thích một chút được không, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Giọng nói của Trình Trình tràn ngập phẫn nộ, khiến Viên Hi ở bên ngoài nghe mà nhói lòng.
Nhiếp Chi Viễn ngược lại rất bình tĩnh, giống như là sớm dự đoán được Trình Trình sẽ tới vậy.
“Những chuyện tôi làm, từ trước đến nay đều không cần giải thích với bất cứ ai...” Giọng nói của anh vẫn luôn trấn định như vậy, khiến cho người ta an tâm.
“Tại sao chưa nhận được sự đồng ý của tôi mà anh đã bán cửa hàng đi rồi? Tại sao?” Giọng nói của Trình Trình tràn đầy xúc động.
“Cửa hàng đó kinh doanh không tốt, vẫn luôn lỗ, không thích hợp để tiếp tục...” Nhiếp Chi Văn chậm rãi giải thích, Viên Hi nghe thế thì chậm rãi nhớ lại.
Cô và Trình Trình hùn vốn mở một hiệu sách, nhưng mà tình hình kinh doanh mấy năm gần đây đúng là một mực không tốt, chưa nói tới lợi nhuận, thỉnh thoảng cô còn phải bỏ thêm tiền vào. Nhưng mà cửa hiệu sách đó chính là mơ ước của cô và Trình Trình, thế nên hai người không nỡ đóng cửa.
“Lúc đó, người bỏ vốn nhiều hơn là Hoan Hoan, số tiền bán cửa hàng đã dựa theo tỷ lệ phần trăm mà chuyển vào tài khoản của cô rồi, cô tới ngân hàng kiểm tra sẽ rõ.”
Nhiếp Chi Văn không cần nhìn tập văn kiện kia cũng biết trong đó là gì, anh lặng lẽ cất vào trong ngăn kéo.
“Sao anh lại tuyệt tình như thế? Nhiếp Chi Văn, đó là thứ duy nhất mà Hoan Hoan để lại, là ước mơ lớn nhất đời cô ấy! Thế mà anh lại dám bán nó đi như thế! Nhiếp Chi Văn, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Âm thanh của Trình Trình bắt đầu trở nên nghẹn ngào, Viên Hi cố kiềm chế để mình không xông vào bên trong, nói cho bọn họ mình chính là Diệp Hoan.
“Đối với tôi mà nói, những thứ đó tôi căn bản không quan tâm, thứ duy nhất cô ấy để lại cho tôi chính là đứa con.”
Con?!
Nghe anh nhắc đến con, trong lòng Viên Hi chấn động, đó là đứa trẻ mà cô mang thai chín tháng mười ngày, là đứa trẻ hình thành và lớn lên trong bụng cô, chảy chung dòng máu của cô và anh...
“Tôi biết anh vẫn chưa từng đến nhìn đứa bé, anh vẫn luôn nghĩ là vì đứa bé nên Hoan Hoan mới...”
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Nhiếp Chi Văn lập tức ngắt lời Trình Trình. Một giây sau đó, Viên Hi bỗng cảm giác vai mình nặng trĩu, một giọng nói từ sau lưng cô vang lên:”Hi Hi, cậu áp mặt lên tường làm gì thế?”
Giọng nói của bạn cùng phòng làm cô giật bắn mình, lập tức bịt miệng đối phương lại. Viên Hi đang định trốn đi, nhưng lại bị Trình Trình bắt tại trận.
“Vị bạn học này, em đứng ngoài nghe lén chúng tôi nói chuyện à? Sao có thể vô lễ đến như thế...”
“Xin lỗi, xin lỗi, cô Trình, em... Em...” Viên Hi không biết mình nên nói cái gì, vẫn là bạn cùng phòng của cô phản ứng nhanh nhạy, lập tức kéo cô lôi đi, không quay đầu lại, chạy biến ra ngoài.
Sau khi Viên Hi về ký túc xá thì một mực hốt hoảng, bạn cùng phòng tưởng cô sợ hãi nên cũng không dám tới nói chuyện với cô, đành phải để cô ngồi yên trên ghế, ngồi ngây ngốc.
Đến giờ ăn tối, Viên Hi cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, lúc này bạn cùng phòng mới không nhịn được mà tới dò hỏi.