Cô hy vọng anh có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Hoan trên người cô, nhưng cô lại thấy anh lập tức nhíu mày, khách sáo hỏi mình: “Bạn học này, em tên là gì?”
“Viên Hi, thầy Nhiếp, em tên là Viên Hi...”
Ánh mắt của Viên Hi nhìn chằm chằm vào anh, giống như muốn nói cho anh biết mình chính là Diệp Hoan, là vợ của anh, là người mà anh yêu bao nhiêu năm qua...
Diễn biến sự việc hình như không giống như Viên Hi tưởng tượng, Nhiếp Chi Văn nghe xong chỉ lạnh lùng “Ừ” một tiếng, khiến trong lòng cô lạnh buốt, ủ rũ ngồi xuống.
Đến khi chuông tan học vang lên, Viên Hi lại bị Nhiếp Chi Văn gọi lại.
“Bạn học Viên Hi, em ở lại một chút...”
Viên Hi nghe thấy Nhiếp Chi Văn gọi tên mình thì trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức trả lời: “Vâng.”
Hai người tới văn phòng của Nhiếp Chi Văn...
“Bạn học Viên Hi, tôi nhìn em hơi quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?” Nhiếp Chi Văn trở lại văn phòng ngồi xuống, Viên Hi chột dạ không dám nhìn anh.
“Trước khi em nhập học thì chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc đó em đi bộ tới gần khu nhà thầy, sau đó em đã mạo muội quấy rầy thầy...” Viên Hi ngẩng đầu nhìn phản ứng của anh, không ngờ Nhiếp Chi Văn chỉ mỉm cười, đưa tay đẩy mắt kính lên: “Nghĩ lại mới nhớ, em cũng sống ở khu đó à?”
Viên Hi cười gật đầu, anh còn nhớ rõ!
“Tôi nhớ hôm đó em nói em rất quan tâm đến đề tài của tôi, câu trả lời hôm nay của em khiến tôi nhớ đến một người...”
Ánh mắt Viên Hi lóe sáng, muốn thốt ra mình chính là Diệp Hoan, nhưng may là cuối cùng cô vẫn nhịn lại được.
“Vợ của tôi cũng đã từng có câu trả lời giống như em...”
Cô không ngờ lại được nghe chính anh nhắc tới mình, trong lòng cô vô cùng rung động, giống như có tảng đá nặng ngàn cân đánh vào lồng ngực cô vậy, khiến cô chua xót không sao thở nổi... Cô nhìn Nhiếp Chi Văn, thấy rõ được ánh mắt của anh khi nhắc đến mình, có đau lòng, có áy náy, có những cảm xúc hỗn hợp đan xen, ánh mắt đó giống như những mũi kim chi chít đâm vào trái tim cô.
Cô không nhịn được mà vươn tay chạm vào mặt anh, Nhiếp Chi Văn giật bắn mình, nhanh chóng lùi về sau, giữ khoảng cách giữa hai người.
Nhận thấy hành vi của mình không thích hợp, Viên Hi lập tức lùi lại vài bước, lúng túng không biết phải làm thế này, tay chân luống cuống như con mèo nhỏ, cúi đầu không dám nhìn anh.
Sau đó, cô không biết nên nói gì, đành phải ngơ ngác đứng đó, cho đến khi Nhiếp Chi Văn lên tiếng lần nữa: “Chỗ tôi có hai quyển sách, em có thể mang về đọc thử, tiết học sau tôi sẽ lại đặt câu hỏi cho em đấy...”
Trong lòng Viên Hi vô cùng hào hứng, cô cầm lấy hai cuốn sách, vui vẻ chạy ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, cô đã nhìn thấy Trình Trình ôm theo tập tài liệu đi vào. Viên Hi đã lâu lắm rồi không được gặp Trình Trình, cô ấy là bạn thân nhất của cô, cô thấy cô ấy thì không nhịn được lên tiếng chào hỏi.
Trình Trình thấy Viên Hi gọi thẳng tên mình thì vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là cô ấy không quen biết nữ sinh mới mười chín tuổi trước mặt.
“Bạn học này, em biết cô à?”
Viên Hi sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, gật đầu.
“Theo phép lịch sự thì em phải gọi cô là cô Trình mới đúng...” Giọng nói của Trình Trình vang lên, mang theo cả chút tức giận vì bị xưng hô không lễ phép.
“Cô Trình, em xin lỗi...” Viên Hi yếu ớt trả lời, sau đó ủ rũ đi sang một bên. Cô nhìn về phía Trình Trình, nhanh chóng xác nhận mục tiêu, chẳng lẽ cô ấy đến tìm Nhiếp Chi Văn sao?