"Lớp của thầy Nhiếp! Nhanh lên, tớ nghe các đàn anh đàn chị nói là thầy Nhiếp lợi hại lắm, không ngờ năm nay thầy ấy lại dạy tân sinh viên...”
Bạn cùng phòng Balabala bên tai, Viên Hi nghe thế thì hưng phấn từ trên giường ngồi dậy, lớp của Nhiếp Chi Văn? Cô vậy mà thực sự được học lớp của Nhiếp Chi Văn!
Trong lúc cô đang do dự có nên trang điểm hay không thì mấy người bạn cùng phòng của cô đã trang điểm xong xuôi rồi rời đi cả rồi. Viên Hi liếc nhìn thời gian trên điện thoại một chút, thầm nghĩ dù sao hôm nay cũng là buổi học đầu tiên ở lớp của anh, thà không trang điểm còn tốt hơn là đến muộn...
Viên Hi vội vàng vào lớp trước khi tiếng chuông vang lên, cô phát hiện bên trong còn rất ít ghế trống. Có lẽ là vì giáo viên hôm nay là Nhiếp Chi Văn nên phòng học mới đông đúc như thế. Cô và nhóm bạn cùng phòng phải vất vả lắm mới tìm được bốn ghế trống ở cuối lớp.
Viên Hi nhìn thấy Nhiếp Chi Văn bước vào lớp, anh vẫn ăn mặc theo phong cách ngày thường, vest đen kết hợp với sơ mi trắng và cà vạt tối màu. Hôm nay anh vẫn đeo chiếc kính gọng vàng mà lúc trước cô tặng anh, bởi vì đeo cả một ngày nên thỉnh thoảng tháo kính ra, phần sống mũi sẽ hơi đỏ lên. Viên Hi tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chi Văn trên bục giảng.
Anh vẫn khỏe chứ? Những ngày qua anh đã sống thế nào? Anh có nhớ cô như cô nhớ anh không?
Trong đầu cô hiện lên vô vàn những nghi vấn, ánh mắt cô nhìn Nhiếp Chi Văn trở nên trìu mến vô cùng. Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh, nhìn thấy cô như thế thì nhíu mày hỏi: “Sao thế? Bị vẻ đẹp trai của thầy Nhiếp làm cho sợ ngây người rồi?”
“Làm gì có!” Viên Hi mạnh miệng trả lời, nghĩ đến trước kia, mỗi sáng thức dậy mở mắt ra là lại được nhìn thấy gương mặt đẹp trai này, trong lòng cô không nhịn được mà hoài niệm...
Vừa dứt lời, Viên Hi liền nghe được âm thanh từ trên bục giảng truyền đến: “Bạn học ngồi trong góc kia, đứng lên trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi...”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Viên Hi, cô và bạn cùng phòng nhìn nhau bối rối, không biết Nhiếp Chi Văn đang nói đến ai. Sau đó, mọi người nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, nói tiếp: “Chính là bạn học mặc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Chính là em, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi.”
Bạn cùng phòng nhìn chiếc váy màu đen của mình, thở phào một hơi.
“Em... Em...” Vừa rồi Viên Hi chỉ lo nhìn mặt anh, nào có biết Nhiếp Chi Văn hỏi câu gì?
“Xin lỗi thầy Nhiếp, thầy có thể nhắc lại câu hỏi một lần nữa không ạ?” Viên Hi vừa lên tiếng đã cảm thấy hối hận, nói như thế chẳng khác nào từ nãy đến giờ cô đều không chú tâm nghe anh nói? Nhưng không ngờ, Nhiếp Chi Văn lại một lần nữa nhắc lại câu hỏi, Viên Hi nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt nhìn anh, trí nhớ giống như quay trở lại quãng thời gian năm đầu tiên hai người kết hôn.
Khi đó, Nhiếp Chi Văn vừa tốt nghiệp tiến sĩ không lâu, trong buổi giảng dạy đầu tiên, anh cũng đã hỏi sinh viên của mình câu đó. Sau khi về nhà, anh đã nói lại với cô, nhưng khi đó đáp án của cô lại hoàn toàn trái ngược với anh, điều này khiến Nhiếp Chi Văn giật nảy mình, cũng ghi nhớ rất lâu.
Mà vừa rồi, anh cũng hỏi cô câu hỏi đó.
Câu trả lời của Viên Hi giống hệt mấy năm trước, không sai một chữ. Nhiếp Chi Văn nghe cô trả lời xong thì trợn tròn hai mắt nhìn cô, vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi.