Không biết từ lúc nào, anh dần dần không còn giãy dụa nữa, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Viên Hi ra, chậm rãi ôm lấy eo cô. Cùng với nụ hôn của cô, thân thể hai người càng lúc càng dán chặt vào nhau hơn.
Hôn nhau một hồi, Nhiếp Chi Văn chậm rãi nhắm mắt lại, anh hoàn toàn cho rằng người đang hôn mình chính là người vợ mà mình yêu thương, vòng tay ôm lấy Viên Hi càng lúc càng chặt.
Tay của Viên Hi đưa đến thắt lưng của anh, lúc Nhiếp Chi Văn phản ứng lại kịp thì quần của anh đã bị cô cởi tụt xuống đến mắt cá chân rồi. Viên Hi cách một chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh đậm mà sờ lên dươиɠ ѵậŧ to lớn của Nhiếp Chi Văn, nơi đó của anh vừa cứng vừa nóng. Thứ to lớn của Nhiếp Chi Văn nóng bừng bừng, Viên Hi càng sờ thì nơi đó càng có phản ứng mạnh hơn. Đây là một cảm xúc vô cùng quen thuộc, bao nhiêu lần trong giấc mơ cô đã mơ thấy chuyện này, bây giờ cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.
“Thầy Nhiếp, dươиɠ ѵậŧ của thầy to quá...”Viên Hi buông lỏng đôi môi của anh ra.
Lúc này, Nhiếp Chi văn mới mở mắt, anh giật mình nhìn Viên Hi ở trước mặt mình, thân thể hơi run lên.
“Thầy Nhiếp, thầy thích em, đúng không?” Viên Hi ghé miệng vào tai anh, thì thầm hỏi. Cổ của anh đỏ bừng lên, dươиɠ ѵậŧ cũng càng ngày càng nóng.
Viên Hi mỉm cười, Nhiếp Chi Văn không dám nhìn vào mắt cô, thân thể giống như bị trói buộc, không sao nhúc nhích được.
"Thầy Nhiếp, không cần nói cũng không cần động, làm ồn sẽ khiến cục cưng tỉnh giấc đấy.” Cô nói xong thì lập tức ngồi xổm xuống, kéo qυầи ɭóŧ của anh ra, ánh mắt đói khát nhìn dươиɠ ѵậŧ to lớn giữa hai chân anh. Thứ đó của anh vừa thô vừa dài, lại còn vô cùng cứng rắn. Cô lập tức vươn tay cầm lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay, sau đó há miệng ra, lè lưỡi liếʍ lên đỉnh quy đầu của anh.
Thân thể Nhiếp Chi Văn khẽ run lên, anh cảm giác được lưỡi của cô đang tùy tiện liếʍ láp quy đầu của mình. Cảm giác ẩm ướt và trơn nhắn từ dưới hạ thể ập tới, dần dần truyền khắp cả người anh. Dần dần, cô càng nghiêm túc mà ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh vào sâu trong miệng, hàm răng tinh tế của cô nhẹ nhàng ma sát lên những nếp gấp trên ©ôи th!t của anh, đầu lưỡi liên tục đánh vòng tròn.
Nhưng mà cho dù Viên Hi có cố gắng thế nào thì cũng không thể nhét toàn bộ dươиɠ ѵậŧ của Nhiếp Chi Văn vào trong miệng mình được. Thứ đó của anh quá thô quá dài, vẫn còn thò một phần ra bên ngoài.
Nhiếp Chi Văn nhớ lại Diệp Hoan, lúc trước cô cũng luôn phàn nàn với anh là dươиɠ ѵậŧ của anh dài quá, miệng cô nhỏ nên có cố gắng thế nào cũng không sao ăn hết được dươиɠ ѵậŧ của anh.
Viên Hi chậm rãi nhả dươиɠ ѵậŧ của Nhiếp Chi Văn từ trong miệng ra, chất nhầy trong miệng ướt át bao phủ toàn bộ lên dươиɠ ѵậŧ của anh. Cô cầm lấy dươиɠ ѵậŧ, tiếp tục vươn đầu lưỡi ra liếʍ láp, liếʍ chăm chú và sạch sẽ mọi ngóc ngách.
Dần dần, cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chi Văn đang nhắm mắt hưởng thụ. Nhìn thấy cổ và vành tai anh đỏ bừng, cô đắc ý cười: “Thầy Nhiếp, dươиɠ ѵậŧ của thầy ngon quá, có phải thầy được em bú dươиɠ ѵậŧ thoải mái lắm không? Lần này em khẩu giao cho thầy, lần sau dâm huyệt của em cũng muốn được ăn dươиɠ ѵậŧ của thầy đấy...”
Vành tai của Nhiếp Chi Văn càng đỏ hơn, anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn Viên Hi trước mặt mình, sóng mắt trập chùng lại lắng xuống, trở về dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như cũ: “Không có lần sau, lần sau không được như thế này nữa.”