Trọng Sinh Làm Học Sinh Của Ông Xã

Chương 15: Trọng Sinh Làm Học Sinh Của Ông Xã

Trước Sau

break

Viên Hi cười: “Ha ha, vậy chúng ta đánh cược với nhau nhé, để xem lần sau sẽ như thế nào. Dù sao thì dâm huyệt của em lúc này cũng đang rất ngứa và nóng, bên dưới đã ướt đẫm hết cả rồi.”
Cô nắm lấy tay Nhiếp Chi Văn, xuyên qua qυầи ɭóŧ ướt sũng sờ vào dâm huyệt của mình, anh lập tức rút tay về giống như bị điện giật: “Em làm gì thế hả? Không biết xấu hổ!”
Nhiếp Chi Văn mắng cô một câu, Viên Hi lập tức suỵt một tiếng, mỉm cười nhìn anh: “Ôi, thầy Nhiếp, đừng lớn tiếng như thế, đứa bé sẽ tỉnh giấc đấy. Thầy nói em không biết xấu hổ, vậy còn thầy Nhiếp thì sao? Thầy và học sinh của mình...”
“Được rồi, em đừng nói nữa..” Nhiếp Chi Văn lập tức giơ tay lên, ra dấu cho cô ngừng lại. Đúng lúc này, hai người nghe thấy âm thanh của cha mẹ Nhiếp ở ngoài cửa, Nhiếp Chi Văn hốt hoảng, lập tức kéo quần lên. Chờ đến khi mở cửa, Nhiếp Chi Văn và Viên Hi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trên ghế sofa, một người đọc sách, một người nghịch điện thoại.
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, cha mẹ Nhiếp đã làm xong đồ ăn. Nhiếp Chi Văn và Viên Hi ngồi song song với nhau, an phận ăn cơm. Sau khi cơm nước xong xuôi, Nhiếp Chi Văn ngỏ ý đưa Viên Hi về nhà, Viên Hi lập tức phối hợp với anh.
Viên Hi cố gắng nhìn con trai mình thêm một chút, sau đó đi theo Nhiếp Chi Văn ra ngoài. Không ngờ, vừa mới lái xe ra khỏi ŧıểυ khu thì Nhiếp Chi Văn đã dừng xe lại.
“Xuống xe!”
Viên Hi sững sờ nhìn anh, chỉ nghe anh nhắc lại lần nữa: “Xuống xe!”
Cô ý thức được Nhiếp Chi Văn tức giận thật rồi, thế là vô cùng thức thời ngậm miệng không nói câu nào, ngoan ngoãn tháo dây an toàn xuống xe. Cô vừa mới xuống khỏi xe, Nhiếp Chi Văn đã lập tức đạp ga phóng vút đi.
Viên Hi nhìn theo đuôi xe của anh càng lúc càng xa dần, tức giận dậm chân hét lớn: “Nhiếp Chi Văn, thầy sẽ phải hối hận!”
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, ban đầu chỉ là mưa phùn rải rác, nhưng dần dần càng lúc càng nặng hạt hơn. Trên người Viên Hi lúc này, ngoài một chiếc điện thoại hết pin ra thì không còn gì nữa cả. Cô nhớ tới đại học Hải Thành cách nơi này không xa, chưa tới mười lăm phút đi bộ, thế là quyết định không trở về nhà nữa mà tới trường học.
Mưa càng lúc càng to, lúc đi được tầm nửa đoạn đường, Viên Hi vẫn còn đang cảm thấy may mắn vì mưa không lớn lắm, vừa mới nghĩ thế xong thì lập tức có một tiếng sấm rền, sau đó mưa như trút nước.
Viên Hi vội vàng chạy về ký túc xá, lúc về đến nơi thì toàn thân đã ướt nhẹp. Đinh Đinh nhìn thấy quần áo cô ướt hết thì vội vàng đẩy cô đi tắm rửa.
Viên Hi tắm rửa xong xuôi thì không nói câu nào, lên giường đi ngủ.



Tại văn phòng, Nhiếp Chi Văn đang sờ mó cô học trò Viên Hi, liếʍ núm vυ" của cô, dâm thủy chảy xuống quần anh ta...
Sáng hôm sau, đến giờ lên lớp của Nhiếp Chi Văn.
Viên Hi giả vờ ốm nằm trên giường không muốn đi học, thực ra cô không hề khó chịu, chỉ đơn giản là đang giận Nhiếp Chi Văn, không muốn gặp anh ta.
Cô biết, lớp học của anh ta luôn điểm danh...
"Viên Hi... Viên Hi... Viên Hi có mặt không?" Nhiếp Chi Văn điểm danh, khi gọi đến tên này, anh ta khựng lại một lúc, nhìn xuống từ bục giảng, quả thực không thấy cô.
"Thưa thầy, Viên Hi hơi khó chịu, cô ấy bị ốm rồi ạ." Bạn cùng phòng của cô ngồi dưới bục giảng giơ tay giải thích thay cô, Nhiếp Chi Văn khẽ gật đầu, trong lòng không tự chủ được mà lo lắng cho cô, cầm bút một lúc lâu, vẫn đánh dấu vào ô điểm danh...

 

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc