[Trọng Sinh] Không Thẹn Với Lòng

Chương 3: Con đường phía trước

Trước Sau

break

Người vừa mới xưng Đế là một nam tử cương nghị - Hoắc Thánh Triết. Phụ thân hắn là thủ lĩnh tộc Cửu Lê, do bất mãn với chính sách của Tần Quốc, ông tạo phản, một đường loại bỏ hoặc thôn tính các thế lực khác nhau, cuối cùng trở thành bá chủ Trung Nguyên. Nhưng ông ta hiểu biết không nhiều, trí dũng có hạn, chỉ ép buộc thiên tử cho mình chức vị chư hầu danh chính ngôn thuận. Ông cùng bốn chư hầu khác luôn ở thế cân bằng nhau, bình an vô sự, nhưng không ngờ nhi tử lại có tiền đồ, chẳng những tiêu diệt các chư hầu còn lại và những huynh đệ không an phận khác, còn tiện xử lý luôn cả tiểu hoàng đế, thống nhất non sông, ngồi lên ngai vàng, sửa quốc hiệu thành “Ngụy”, hiệu là “Thánh Nguyên”, ý chỉ bản thân là Thánh quân đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa đến nay.

Bởi vậy mới thấy Hoắc Thánh Triết là người cuồng vọng duy ngã độc tôn (1) đến thế nào.

(1) Duy ngã độc tôn (唯我独尊 /wéi wǒ dú zūn/): câu này có nghĩa ta là duy nhất, nguyên văn là Phật ngữ, ca ngợi Thích Ca Mâu Ni là cao quý nhất, vĩ đại nhất.

Tuy hắn xuất thân là man di, song cực kỳ yêu thích văn hóa dân tộc Hán, lại có thiên phú trong lĩnh vực chính trị và quân sự, dù chưa bao giờ cai trị một quốc gia nhưng hắn hiểu được làm đế vương quan trọng nhất không phải là tự mình làm lấy mọi việc, mà là phải biết dùng người, biết khai thác và vận dụng nhân tài, đồng thời phải tìm ra được phương hướng đúng đắn để cai quản quốc gia.

Sau khi trải qua thời kỳ đấu tranh Xuân Thu Chiến Quốc, thời kì chuyên chế và chia năm xẻ bảy của nhà Tần, dường như những người có dã tâm xưng Vương hay các văn nhân hào hiệp có ý cứu vớt bá tánh đều đang cùng nghĩ đến một vấn đề ——  trị quốc như thế nào? Bọn họ hoặc là vì lợi ích cá nhân, hoặc là vì dân chúng, bởi thế mà học thuyết Bách Gia Chử Tử (2) đã được mở rộng ra rất nhiều.

(2) Bách Gia Chư Tử (諸子百家 /zhū zǐ bǎi jiā/): là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc. Đây là thời kỳ hoàng kim của Triết học Trung Quốc vì rất nhiều hệ thống triết lý và tư tưởng được phát triển và bàn luận một cách tự do. Hiện tượng này được gọi là trăm nhà tranh tiếng (百家爭鳴/百家争鸣 "bách gia tranh minh";  /bǎijiā zhēngmíng/ ). Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưu động của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiều tiểu quốc mời làm cố vấn về các vấn đề của chính phủ, chiến tranh, và ngoại giao.

Pháp gia, học phái Tạp Gia, Đạo gia, Mặc gia, Nho gia lần lượt xuất hiện, cũng phái đệ tử hỏi thăm các nước chư hầu khác, tiến hành thuyết phục họ, thử nghiệm rất nhiều lần, trong đó thành công nhất chính là Pháp gia. Hoắc Thánh Triết sau khi học được chữ Hán, thiên văn đầu tiên hắn đọc là của Hàn Phi Tử, lúc ấy hắn vô cùng ngạc nhiên, chấn động rất mạnh, lập tức thu thập tất cả sách cổ Pháp gia, dù cho bận rộn việc triều chính cũng sẽ dành ra hai canh giờ mỗi ngày để nghiên cứu. Ngược lại những sách cổ của Nho gia không biết đã sớm bị hắn ném đến nơi nào.

Nghe nói có cuộc tranh luận giữa Pháp gia và Nho gia ở chùa Giác Âm, hắn không màng gió tuyết vội vàng chạy đến dự thính, dự định tìm kiếm những người tài có thể dùng.

Ông lão mặt trắng không râu gọi là Bạch Phúc, là một trong những hầu cận mà hoàng đế tiền nhiệm để lại, năng lực xuất chúng, lại giỏi nhìn mặt đoán ý, may mắn được Thánh Nguyên Đế nhìn trúng, đưa đến làm tùy tùng. Thấy chủ nhân chỉ phái người thăm dò hai ông cháu Quan gia, miệng không hề nhắc đến các vị học giả Pháp gia vừa rồi biểu hiện nổi bật, ông trong lòng không hiểu chút nào, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Vị chủ tử mới này tính tình rất hay thay đổi, lúc thì rắn rỏi thẳng thắn, lúc thì hung ác nham hiểm, khi thì độ lượng cởi mở, khi thì nho nhã lịch sự, cho dù là các cận thần dày dặn kinh nghiệm cũng có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay, có thể nói thâm sâu khó lường. Muốn đoán được suy nghĩ của hắn, đừng nói đến Bạch Phúc mới chỉ năm mươi, dù có sống thêm năm mươi năm nữa cũng không thể làm được.

Thánh Đế vội đến lại vội đi, song cũng không một ai biết, vừa mới tiến vào cung, tử sĩ đã dâng một phong thư mật, trong đó ghi lại tất cả hoàn cảnh và người trong dòng tộc Quan gia. Hoắc Thánh Triết chăm chú nhìn, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Vừa có tài vừa có đức, gia thế trong sạch, bản tính trung thực, Quan Tề Quang này có thể trọng dụng.” Dứt lời hắn nhấc bút lông, viết hai sắc lệnh bằng nét chữ móc sắt và bạc, suy nghĩ một chút lại vẫn không đủ, bèn ghi thêm ba chữ “Quan Tố Ý” vào danh sách tuyển mỹ nhân. 

Bạch Phúc âm thầm hít một hơi, trong lòng đột nhiên hiểu ra, phút chốc lại càng thêm nghi hoặc: Hoàng Thượng chắc chắn là muốn coi trọng Quan gia, chẳng những phụ tử Quan gia được lệnh nhập quan, mà đích nữ Quan gia còn được thêm vào hậu cung, không có ân sủng nào lớn hơn thế này. Nhưng mà lúc trước hắn tôn sùng Pháp gia vô cùng, hiện tại lại chẳng hề đề cập đến, rốt cục hắn muốn làm gì? Hay là muốn đạt được mục đích nào?

Lúc người bên ngoài còn đang ngẫm nghĩ, Hoắc Thánh Triết đã đặt hai tờ chiếu thư vào chiếc hộp đen, bày ra một tấm lụa, thận trọng và thong thả viết. Thân là nội thị, Bạch Phúc đọc qua một vài từ, nhìn qua một cái thì ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nét mực đen kéo dài thành một câu —— “Đề cử Khổng thị, hạn chế Bách gia”.

Bạch Phúc chớp mắt nhanh, cuối cùng cũng hiểu được Hoàng Thượng muốn thi hành trị quốc không phải là theo tư tưởng Pháp gia, mà là học thuyết Nho gia. Sao lại như thế?

 Lúc Bạch Phúc đang thầm than tâm tư Thánh Nguyên Đế khó nắm bắt, một gã hoạn quan diện mạo không chút nổi bật lén lút tiến vào cung Cam Tuyền, mang việc Hoàng Thượng cải trang vi hành và chuyện sai người tìm hiểu Quan gia báo cáo tỉ mỉ cho nữ tử ở trên. Nữ nhân ước chừng đầu ba mười, song lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, làn da non mịn, dung mạo tuyệt mỹ, môi nàng tái nhợt và mi tâm khẽ nhăn chứng tỏ thân thể nàng đang mang bệnh nhẹ, một cái giơ tay nhấc chân cũng ngập tràn vẻ yếu ớt, lại có chút điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.

Nàng là Diệp Trăn, phi tử mà Thánh Nguyên Đế sủng ái nhất, mới được phong thành Tiệp dư, chỉ dưới Hoàng hậu hai phong vị. Thánh Nguyên Đế hàng năm chinh chiến bên ngoài, không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư tìm nữ nhân, hôm nay tuy đã đăng quang, nhưng lại bận rộn chính vụ, chỉ có thể cầu chứ không thể gặp (3). Các phi tần hậu cung của hắn được tính toán đâu ra đấy cũng không quá một bàn tay, vài người là do Thái Hậu đích thân làm chủ nạp vào, đến nay vẫn chưa nhìn qua mặt.

(3) Nguyên văn là “thần long kiến thủ bất kiến vĩ.”

Diệp Trăn có ơn cứu mạng hắn, hắn đối với nàng ta cũng có chút áy náy, bởi vậy thái độ có hơi khác so với những phi tần kia. Những nữ nhân khác còn đang nhìn chòng chọc vào vị trí trong cung, hắn liền đưa Diệp Trăn nhập kinh, cho nàng địa vị và quyền lực, ngay cả Thái Hậu cũng qua mặt.

Hiện giờ trên Diệp Trăn không có Chiêu Nghi và Hoàng Hậu, ngoại trừ cung Trường Lạc của Thái Hậu, còn lại tất cả những người trong cung đều do nàng ta làm chủ, sử dụng cả các hoạn quan, dù họ là người của Hoàng đế cũng dễ như trở bàn tay. Mà tử sĩ chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho Hoàng đế, Hoàng đế không bảo điều tra, bọn họ theo lẽ đương nhiên sẽ không ba ba giám sát hành tung hoặc theo dõi một tên hoạn quan bình thường.

“Sao? Ngươi nói Hoàng Thượng thêm tên đích nữ nhà họ Quan vào danh sách ư?” Diệp Trăn khẽ mở đôi mắt xinh đẹp đang nhắm hờ của mình, thân thể mềm mại lười biếng tựa trên nệm ngồi thẳng dậy.

“Việc này chắc chắn là không sai thưa nương nương! Danh sách kia là tự tay nô tài giao cho Dịch Đình Thừa, tuyệt đối không thể nhìn lầm. Vốn dĩ trên danh sách không có ba chữ “Quan Tố Y”, bây giờ lại thêm ngay vị trí đầu, đúng là bút tích của Hoàng Thượng ạ.” Hoạn quan chính là đệ tử chân truyền của Bạch Phúc, tự nhiên có cách biết được chuyện bí mật này. 

Tháng tám hàng năm là thời gian tuyển mỹ nhân vào hậu cung, đã là quy củ từ trước, Thái Hậu lên tiếng phải nối tiếp, Hoàng Thượng sẽ không tự dưng đẩy các mỹ nhân đi. Vì là lần đầu nhận mệnh, Trung đại phu và Dịch Đình Thừa không dám chậm trễ, vất vả tìm đến bốn, năm tháng mới đem danh sách báo lên, nhân dịp trước thềm năm mới đón người mới vào cung, giúp Hoàng Thượng làm ấm giường, con cháu đông đàn.

Danh sách mười người trước đó do Thái Hậu tự mình chọn lựa quý nữ tộc Cửu Lê, huyết thống xuất thân đều lấn át người khác, Diệp Trăn không thể phản bác, nhưng “Quan Tố Y” là thần thánh phương nào, sao có thể đặt trước tên của các quý nữ khác?

 Nàng đuổi hoạn quan đi, trầm ngâm nói, “Vịnh Hà, nói với phụ thân ta, điều tra kĩ Quan Tố Y này.”

 Tộc Cửu Lê đều là binh sĩ, chỉ cần cho họ một thanh đao, bất kể là nam hay nữ, dù là già hay trẻ đều có thể ra trận, bởi vậy phần lớn nữ tử trong tộc đều có dáng người to lớn, lời nói và hành động hào sảng, không có một chút ôn nhu như nữ tử Trung Nguyên. Đối diện với người thô bỉ kém hiểu biết này, Diệp Trăn không hề sợ hãi, dù gì nàng cũng là mỹ nữ đệ nhất Trung Nguyên, cũng là Tài nữ nổi danh nhất, chỉ cần là nam nhân mắt không mù, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mỹ ngọc mà chọn bã đậu. Hơn nữa, Thánh Nguyên Đế vô cùng ngưỡng mộ Hán học, trong hậu cung duy chỉ có nàng ta hiểu được hắn đang nói gì, đang nghĩ gì. Hắn thường tán thưởng nàng là Giải ngữ hoa, có thể thấy được đây là ưu thế lớn nhất của nàng ở hậu cung.

Nhưng mà lão Thái Hậu kia lại không muốn nàng độc sủng lục cung, lựa chọn phi tần trong hai tộc, chờ càng nhiều nữ tử người Hán học đủ thứ văn thơ tiến vào, nàng còn có thể duy trì sự đặc biệt này sao? Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Trăn hơi bối rối, đầu ngón tay vô thức vuốt ve đôi má mình, từ từ trấn tĩnh lại.

Nàng không đủ tự tin với tài học của mình, cái danh “đệ nhất tài nữ” là từ trong quân truyền ra, nhưng tướng sĩ tộc Cửu Lê ngay cả chữ Hán cũng không biết, làm sao biết được thế nào là người học rộng hiểu nhiều chân chính? Nhưng nếu bàn về tướng mạo, không phải Diệp Trăn khoe khoang, sống ba mươi năm nay, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào đẹp hơn bản thân.

“Nếu ngay cả ngươi mà Hoàng Thượng còn chướng mắt, thì người còn có thể coi trọng ai? Diệp Trăn à đừng hoảng hốt, Hoàng Thượng chắc chắn thuộc về ngươi, vị trí kia cũng chắc chắn là của ngươi, tất cả những gì ngươi đã từ bỏ và những gì ngươi đã phải chịu đựng, cuối cùng đều sẽ đáng giá.” Chờ cung nữ tuân mệnh mà đi ra, Diệp Trăn vừa tự thì thầm vừa đi đến bên cửa sổ nhìn chằm chằm Tiêu Phòng điện, trong mắt cuồn cuộn dã tâm.

------

Ở chùa Giác Âm được khoảng hơn một tháng, phòng ốc mới mua của Quan gia cuối cùng cũng đã tu sửa xong, chọn một ngày hoàng đạo mà dọn vào. Quan Tố Y đi qua đi lại trong khuê phòng mới, trên mặt mang nét mê mang và chút hoài niệm.

Hơn ba mươi ngày nhiều lần kiểm chứng, nàng dần dần chấp nhận việc bản thân sống lại. Có lẽ ảo giác mà kính Luân Hồi tạo ra cũng có thể đạt đến tình cảnh giả mà như thật, nhưng nàng không muốn bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh đáng quý này. Giờ đây, nàng tuyệt đối sẽ không bước chân vào Triệu gia nửa bước, cũng không muốn gặp lại Triệu Lục Ly lần nào nữa. 

Vừa xếp hành lý chỉnh tề, Quan mẫu Trọng Thái Linh sai vú già đến gọi nàng, nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Quan Tố Y biết bà muốn nói cái gì, trong lòng không khỏi thầm than. 

Vào phòng trên, Trọng thị liền đưa đến mấy tấm thiếp mời, “Bởi vì bà bà (mẹ chồng) mất, cần giữ hiếu ba năm, trì hoãn lần này, bất giác con đã mười tám, dĩ nhiên lầm chung thân đại sự. Ta vốn dĩ muốn chọn trong mấy đệ tử đức hạnh tốt của phụ thân con, không ngờ lão thái gia bỗng quyết định chuyển đến phía bắc Yên Kinh. Trước mắt chúng ta không quen sống nơi đây, thật sự không có cách nào chọn được, mà con cũng không thể chậm trễ thêm nữa, nương cũng chỉ có thể mang con đi dự hội mấy lần, mau chóng tìm xem. Mấy tấm thiếp này con cứ chọn trước, đều là những nhà có công tử vừa độ tuổi, như trưởng, thứ Chu gia này...”

Nghe mẫu thân thao thao bất tuyệt, đôi mắt Quan Tố Y rã rời, nhớ lại chuyện trước kia. Đời trước, Triệu Lục Ly trong một yến hội coi trọng nàng. Vốn dĩ gia thế Quan gia tuyệt đối không trèo lên nhà cao cửa rộng Trấn Bắc hầu. Phụ mẫu và tổ phụ mới đầu cũng rất do dự, sau khi xem xét nhân phẩm của Triệu Lục Ly mới vui vẻ đồng ý. Nhưng mà vào cửa rồi nàng mới biết, Triệu Lục Ly nhìn trúng nàng là vì gia thế thấp hèn và có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hắn không phải muốn tìm thê tử, mà là muốn một người hầu có thể chiếu cố con cái, phụng dưỡng mẫu thân, tất nhiên là càng hèn mọn, càng nhẫn nhục chịu đựng càng tốt.

Buồn cười là nàng lại làm được tất cả những gì hắn yêu cầu, nhưng đổi lấy không phải là chân tình, mà là ác ý, thậm chí còn bị giết hại. Hiện giờ trọng sinh trở về, nàng không muốn báo thù, chỉ muốn sống thật mạnh khỏe. Về việc đời này ai trở thành phu nhân Trấn Bắc hầu? Ai yêu ai, đâu có liên quan đến nàng?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc