Quan Tố Y chọn lựa trong đống thiếp mời, Trọng thị thấy nàng cầm lấy tờ nào thì lập tức giới thiệu công tử nhà đó, có thể thấy bà đã sớm phái người hỏi thăm rõ ràng. Cả đời bà chỉ có mỗi một người con gái là Quan Tố Y, tất nhiên hôn sự của nàng cũng không dám coi nhẹ.
Nhưng tin tức mà bà mối hoặc xóm làng trung gian nghe được thì không thể chuẩn xác, phần lớn là những khen ngợi không thực tế. Quan Tố Y một mặt tinh tế nghe, một mặt thầm than trong lòng: trong bảy tám nam tử vừa độ tuổi này, theo nàng biết ở đời trước, ít nhất có đến sáu người lập thê thiếp thành đàn, hậu trạch vô cùng hỗn loạn, còn có một người chưa đến hai mươi đã chết. Mà dòng dõi bọn họ cũng tương đương với Quan gia, không quyền không thế cũng không giàu có gì, ngày tháng trôi qua vô vị. Nhưng dù có như vậy, bọn họ cũng từng người từng người nạp thiếp, như là cần phải ganh đua thứ gì, thật chẳng thể phó thác cả đời.
Hiện giờ nữ nhân còn có chút địa vị cũng khó lòng ngăn cản, đợi bốn, năm năm sau, Từ thị lý học thịnh hành, tư tưởng “Tồn Thiên lý, diệt Nhân dục” (1) sẽ tạo ra một lượng lớn ngụy quân tử, đẩy sự áp bức và tàn hại nữ nhân lên đến đỉnh điểm.
(1): Diệt nhân dục theo quan điểm của Thích, Đạo là vô cùng sai lầm. Chu Hi chủ trương “Tồn Thiên lý, diệt nhân dục” tức giữ mình trong tình trạng Thái cực hay Thiên lý và diệt cái Nhân dục đi. Nhân dục làm che chướng Thiên lý. Con người trong Thái cực hay Thiên lý thì tự nhiên sẽ giữ lấy trật tự của các mối quan hệ gia đình và xã hội, tức tam cương ngũ thường, nên phải diệt Nhân dục vì Nhân dục có thể làm cá nhân vi phạm trật tự đó, đây là điều mà các đế vương cảm thấy có thể lợi dụng triệt để nơi học thuyết này.
Thích, Đạo quan niệm Dục (dâm dục, danh lợi dục, tài sắc dục…) chỉ là một loại năng lượng tạm thời khi con người ở tầng giới đó thì ắt có Dục nhưng khi thông qua tu hành tầng giới được nâng cao thì Dục cũng được chuyển hóa thành năng lượng thanh cao hơn. Chính một chữ “Diệt” của Chu Hi đã gây áp ức đối với phụ nữ trong hai thời Minh Thanh, chữ Diệt của Lí học Chu Hi cổ xúy cho việc bó chân, bó ngực nơi nữ giới và kiềm tỏa nữ giới, chính quan niệm sai lầm và ác cảm với Dục đã khiến Lí học Chu Hi trở thành công cụ để kẻ thống trị áp chế phụ nữ. Chủ trương Diệt dục, tồn Thiên lý, giữ các trật tự luân thường đạo lý còn gây ức chế đối với giới trí thức kẻ sĩ. Tồn thiên lý, giữ trật tự quan hệ xã hội tức không ai được vượt khỏi phạm vi quân thần, vua tôi, tam cương ngũ thường… là điều mà kẻ thống trị rất ưa thích. Biến Lí học thành hình thái tư tưởng của vương triều thì từ quan Nhất phẩm đương triều cho đến kẻ áo vải không còn một ai có tự do tư tưởng dám vượt qua đấng quân vương nữa.
Quan Tố Y đã tự mình trải nghiệm một lần, nghiễm nhiên đã xem việc lập gia đình là việc không dám làm, sao còn muốn nhảy vào hố lửa lần nữa? Nhưng nàng không thể nói rõ tình huống của mình cho mẫu thân được, nghĩ qua một chút, nàng đáp, “Nương, chuyện thông gia hay là cứ tìm hiểu thật kĩ, miễn cho con về sau gả qua bị ủy khuất lại không biết kể với ai. Ông nội và phụ thân có học trò ở khắp thiên hạ, cũng có mấy người đệ tử đang đến Yên Kinh, người chờ một chút xem sao. Xuất giá dù gì cũng là việc chung thân đại sự, không bằng thận trọng chút, con thà đợi thêm ba năm còn hơn phó mặc sai người.”
Trọng thị cũng không nỡ để nữ nhi chịu khổ, ở nhà vẫn là tiểu thư ngàn vàng, gả đến làm thê tử người khác, không biết bị cha mẹ chồng, phu quân âm thầm giày vò thế nào, so với gả cho một người không biết rõ gốc rễ, chi bằng gả cho đệ tử của lang quân, dựa vào cái gọi là “Một ngày là thầy, cả đời là cha” sẽ không dám bạc đãi nàng quá mức.
Nghĩ thông suốt, Trọng thị vội thu lại tấm thiếp, chuẩn bị viết thư từ chối. Bà suy nghĩ một lát rồi cười nói, “May mà con nhắc nương, ta mới nhớ ra con có Tứ sư huynh mấy ngày sau cũng muốn nhập kinh, gia cảnh hắn tuy rằng không tốt lắm, nhưng tài học và nhân phẩm đều không tồi, phụ mẫu đều là người nhân hậu, chỉ không biết con có nguyện ý chịu nghèo khó khổ cực không.”
Nghèo khó sao lại khổ? Quan Tố Y cười, đang định gật đầu đồng ý thì chợt khựng lại. Tứ sư huynh quả thật là binh sĩ tốt thế gian khó có được, nhân phẩm đoan chính, tài năng xuất chúng, đối với thê tử lại toàn tâm toàn ý, không rời không bỏ. Nếu gả cho hắn, dù cho mỗi ngày phải ăn cám cũng vẫn tự do thoải mái hơn hưởng thụ sơn hào hải vị, cẩm y hoa phục tại phủ Trấn Bắc hầu.
Nhưng vấn đề là, đời trước vợ hắn là một người khác, phu thê hòa hợp yên bình, ân ái đến bạc đầu, lúc này mà đồng ý thì giống như cướp mất vận mệnh của người khác rồi. Nếu vì bản thân bất hạnh mà muốn đánh cắp may mắn của người ta, Quan Tố Y không qua được cái cửa trong lòng mình. Trong trí nhớ, nam nhân đáng để nương tựa như Tứ sư huynh thế gian này hiếm vô cùng, bây giờ bỏ qua, có lẽ sẽ ngã vào vũng bùn khác, Quan Tố Y càng nghĩ, càng không khỏi lắc đầu thở dài, “Nương, con không muốn lập gia đình.”
“Thân là nữ tử, sao lại không lấy chồng chứ? Y Y đang thẹn thùng sao?” Trọng thị khẽ vỗ vai an ủi con gái.
Quan Tố Y cũng biết lời nói mình có hơi ngu ngốc, liền sửa lại, “Nương, Tứ sư huynh trong nhà nghèo khổ, con gái sợ không chịu đựng được, nương tìm người khác xem.” Lần tới tìm cớ khác thoái thác là được, đời này nàng nguyện làm nữ quan cũng không muốn thành gia lập thất.
Trọng thị nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, trong lòng thầm nghĩ: chịu khổ không được, lời ngại nghèo ham giàu như thế không giống Y Y, đứa nhỏ này hay là đã có người trong lòng mà ngại nói? Nàng ba lần bốn lượt ám chỉ tìm đệ tử của phu quân, rốt cục là vừa ý người nào? Không phải tiểu Tứ, chẳng lẽ là tiểu Lục? Phải hỏi Minh Lan, Minh Phương một chút mới được.
Trong lúc Trọng thị đang vội vàng vì con gái mà sắp xếp hôn sự, Diệp phu nhân đưa bài tử vào cung yết kiến. Trong cung Cam Tuyền, hai mẹ con cho người lui xuống rồi nói bí mật bàn chuyện.
“Quan Tố Y cuối cùng là thần thánh phương nào, lại làm cho Bệ hạ nhớ thương như vậy?” Đôi mắt Diệp Trăn hiện lên vẻ tàn khốc.
“Phụ thân con đã điều tra xong, Quan Tố Y là cháu gái của Thái Đẩu Nho gia Quan Tề Quang, ngày đó ở chùa Giác Âm, nàng và Bệ hạ có gặp qua một lần, chắc là lúc đó vừa ý.” Diệp mẫu lo âu nói, “Hiện giờ Hoàng Thượng đã chiêu cáo thiên hạ, sắc phong Khổng Minh là Khổng Thánh, thầy thiên hạ, còn khen ngợi Nho học là vương, cũng xây Không miếu ở ngoại ô kinh thành rồi, sẽ tự mình đến bái tế. Bây giờ học giả Nho gia đều được trọng dụng, thân là Thái Đẩu Nho gia, Quan Tề Quang chắc chắn có địa vị cao. Phụ thân con nhận được tin chính xác, qua hai ngày nữa, Bệ hạ sẽ triệu phụ tử Quan gia nhập sĩ, Quan Vân Kỳ sắp được sắc phong làm Thái Thường khanh, Quan Tề Quang thì ghê gớm rồi, được gia phong Đế sư, bổng lộc vạn thạch. Mà khi trước, bọn họ chỉ là thứ dân không quyền không thế.”
Dứt lời, Lưu thị lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy việc Quan gia bỗng phất lên đối với thị là cực kì khó chịu.
Diệp Trăn cũng chấn động, kinh ngạc nói, “Thái Thường khanh? Đó là vị trí đứng đầu cửu khanh, chưởng tông miếu lễ nghi, địa vị vô cùng cao quý, bổng lộc vạn thạch, chức vị có thể so với Thừa tướng, chỉ bằng thứ dân như bọn họ, làm sao xứng?”
Lưu thị vội vàng phụ họa, “Đúng vậy, phụ thân con vẫn là Quốc trượng thôi, chỉ được phong thành Sử thừa, bổng lộc bốn trăm thạch, ngay cả người trong nhà cũng nuôi không nổi. Quan Tố Y còn chưa vào cung Hoàng Thượng đã nâng Quan gia lên địa vị cao như thế, chẳng lẽ còn muốn phong nàng ta làm Hoàng Hậu luôn sao?”
Diệp Trăn lập tức phủ định, “Còn Thái Hậu ở đây, Hoàng Hậu không đến lượt một nữ tử người Hán lên ngồi.”
“Nhưng còn vị trí Chiêu Nghi, con quên rồi sao?” Lưu thị lo lắng nhắc nhở.
Đúng vậy, trên Tiệp dư còn vị trí Chiêu Nghi, đó chính là “Phó Hậu”, đồng nghĩa với việc có quyền thế ngập trời, đủ để đè áp đầu mình. Hoàng Thượng muốn tuyên dương Nho học, đương nhiên sẽ nâng Quan gia lên cao, một vị trí Chiêu Nghi mà thôi, hắn dĩ nhiên cho được. Lông mày Diệp Trăn nhăn chặt, trầm ngâm nói, “Quan Tố Y tài mạo thế nào?”
Mắt Lưu thị lóe sáng lên, đang muốn chuẩn bị lại lời nói thì nghe con gái cao giọng ra lệnh, “Nói tình hình thực thế đi! Nếu nương cố ý hạ thấp nàng ta, bản cung sẽ khinh địch, mà khinh địch có kết cục ra sao nương tự hiểu rồi đấy.”
Hậu trạch khắp nơi đều là cảnh tàn sát khốc liệt, ngươi lừa ta gạt, huống gì là nội cung đầy dơ bẩn? Con gái nếu hơi vô ý sẽ lập tức rơi đài, mà như vậy thì Diệp gia cũng bị lật theo. Nghĩ thông, Lưu thị không dám giấu điều gì, vội nói, “Quan Tố Y kia từ nhỏ đi theo Quan Tề Quang tập văn học chữ. Quân tử lục nghệ Quan Tề Quang tinh thông hết thảy, thi, từ, ca, phú, có một không hai, ngay cả Thái Đẩu Pháp gia Hàn Tín Phương cũng khen hắn là văn hào một thời, kì tại học rộng hiểu nhiều...”
Diệp Trăn làm sao có thể bình tĩnh nghe chuyện về Quan Tề Quang, đang muốn xua tay ngắt lời thì nghe mẫu thân nói tiếp, “Người ta từng nói, Quan Tố Y trò giỏi hơn thầy, kì tài không kém Quan Tề Quang, Quan Tề Quang khiêm tốn như vậy cũng gật đầu cười đồng ý, có thể thấy rất coi trọng tài học của Quan Tố Y. Nương nương, về phương diện này, sợ là con không so được với nàng ta.”
Diệp Trăn khẽ nhếch môi, “Vậy dung mạo thì sao?”
Thấy con gái lộ ra vẻ tự kiêu, Lưu thị càng không dám giấu diếm, “Nương nương còn nhớ bài thơ
Diệp Trăn sửng sốt hồi lâu mới run giọng cất lời, “Thạc Nhân ư... Bàn tay mềm như cỏ non, da trắng tựa mỡ vừa đông, cổ cao lại trắng nõn, hàm răng tăm tắp như hạt bầu, vầng trán vuông rộng, lông mày dài cong, nàng cười khéo hãy có duyên, mắt đen đẹp đẽ sáng ngời tinh anh (2). Là vẻ đẹp này sao? Thật sự có người trông như vậy ư?”
(2): Bài thơ
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh
Lưu thị nặng nề gật đầu, “Nương và đại tẩu con đã nhìn qua một lần, thật là như vậy. Con với nàng ta... Con so với nàng vẫn kém hơn chút.”
Diệp Trăn nghe lời nói không cam tâm và ghen ghét của mẫu thân, chỉ sợ không phải chỉ là “kém một chút”, mà là kém hơn rất nhiều? Từ trước đến nay nàng luôn khoe khoang bản thân mỹ mạo hơn người, thật sự không tưởng tượng ra được phong thái của nữ tử xuất chúng hơn mình sẽ như thế nào? Tài học đã không bằng, nay dung mạo còn lép vế hơn, mà bây giờ cả gia thế cũng bị bỏ xa cả quãng, đợi Quan Tố Y vào cung rồi, nàng biết sống làm sao? Mấy năm nay nàng đắc tội Thái Hậu và các phi tần khác không ít, nếu thấy nàng thất sủng, bọn họ chắc chắn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, không cho nàng đường sống.
Khi Diệp Trăn đang sợ hãi bất an, Lưu thị an ủi nói, “Nương nương, con đừng suy nghĩ lung tung, sự tình chưa hẳn đã tệ đến vậy. Bệ hạ hiện giờ chưa có con nối dõi, con chỉ cần hạ sinh tiểu hoàng tử đầu tiên, bằng công sinh dục cũng có thể được phong thành Chiêu Nghi. Bệ hạ độc sủng con mấy năm liền, tình cảm sâu nặng này sao người bên ngoài sánh bằng? Lúc này con nhất định phải bình tĩnh.”
Nhắc đến con nối dõi, trong mắt Diệp Trăn xẹt qua một tia chua xót, rồi lại vội giấu đi, sợ mẫu thân nhìn ra điều gì.
Lưu thị không tiếp tục hỏi, lại nói, “Tuy Trọng thị gần đây đang tìm mối cho Quan Tố Y, nhưng Thái Hậu rất nhanh sẽ tuyển mỹ nhân vào cung, hôn sự này khẳng định không thành. Nương và phụ thân con suy qua tính lại quyết định giải quyết tận gốc, trước hủy trong sạch của nàng rồi tính tiếp.”
Diệp Trăn trầm tư một lát rồi xua tay, “Không được! Bản cung đã sớm ở cùng Bệ hạ nơi biên quan hai năm rồi, dù cho bây giờ không thể đoán được hắn nghĩ gì, nhưng ít nhiều vẫn biết cách làm việc của hắn. Hắn đã quyết định trọng dụng phụ tử Quan gia, chắc chắn đã phái người quan sát bọn họ từng giờ từng phút. Nếu trong lúc quan trọng này mà Quan Tố Y xảy ra chuyện, Bệ hạ sẽ điều tra cặn kẽ. Các người có thể thoát khỏi tai mắt của Bệ hạ không?”
Tránh tai mắt của Hoắc Thánh Triết? Chỉ sợ có quỷ thần mới dám trả lời. Trong thiên hạ này, chỉ có chuyện hắn không muốn biết, hoặc thậm chí khinh thường biết, chứ không có chuyện hắn không biết.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ cứ để Quan Tố Y thuận lợi tiến cung?” Lưu thị nôn nóng hỏi.
“Nàng ta tuyệt đối không thể vào cung!” Diệp Trăn hung hăng nhắm mắt, lúc mở ra mệt mỏi khoát tay, “Nương về trước đi, nói phụ thân đừng làm gì thiếu suy nghĩ. Ông chỉ là một Sử thừa nhỏ nhoi thôi, có thể làm việc gì lớn?”
“Ông ấy đúng chỉ là quan nhỏ, nhưng con lại là Tiệp dư nương nương, chịu khó thổi gió gối đầu Hoàng Thượng không phải chúng ta lên rồi sao?” Lưu thị còn muốn nói tiếp lại bị hai đại cung nữ mời ra ngoài.
Diệp Trăn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi mở một trương giấy Tuyên Thành, đặt bút nhờ ai đó giúp đỡ. Quan Tố Y không thể nhập cung, vậy khiến nàng ta lập gia đình là được. Nàng cho nàng ta một mối hôn sự tốt hiếm có, nói không ngoa, có khi sau này nàng ta còn phải dập đầu tạ ơn nàng.
Hạ nét bút cuối cùng xuống, Diệp Trăn nhẹ nhàng nở nụ cười.