Bộ dạng nhẹ nhàng, vui vẻ hiện tại của nàng khác hoàn toàn với dáng vẻ khóc thảm ban nãy – cứ như hai người khác nhau, khiến người ta nhìn vào mà chỉ muốn nổi điên!
Tô Nhuế lần nữa bị chọc đến tức nghẹn.
Nhưng lần này nàng đã nhớ lời Tô Vận dặn, không dám tranh cãi thêm lời nào với Tô Tửu. Hậm hực hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi đại sảnh. Nàng sợ nếu còn nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia thêm chút nữa, mình sẽ phát điên mất.
Tô Tửu tươi cười rạng rỡ, gắp một miếng thịt dị thú đưa vào miệng. Hương vị… cũng tạm.
Đồ ăn do người máy nấu không phải không ăn nổi, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nuốt được, còn hơn mấy loại dịch dinh dưỡng kia.
Có điều tay nghề nấu ăn kiểu này... sau này nếu rời khỏi cái nhà này, nhất định nàng sẽ phải thưởng cho mình một bữa ra trò.
Ăn xong, Tô Tửu liền không chờ nổi mà truy cập vào trang chủ chính thức, lập tức đặt mua hạt giống biến dị của cây phục mạch thảo – thứ mà nàng đã nhắm từ lâu nhưng vì không đủ tiền nên vẫn luôn phải ngậm ngùi bỏ qua.
Giờ thì hay rồi, vừa nhận được của hồi môn, túi tiền dày lên thấy rõ.
Dịch vụ chuyển phát nhanh trong giới tinh tế quả thật hiệu quả ngoài mong đợi. Tô Tửu mới chỉ tản bộ một vòng quanh hoa viên tiêu cơm thì hạt giống đã được giao đến nơi.
Vừa ôm rương hạt giống quay về, nàng đột nhiên khựng lại khi nghe thấy một tiếng động lạ.
Bản năng mách bảo nàng chắc chắn lại nghe trúng chuyện không nên nghe — thể chất "nghe lén góc tường" của nàng lại phát tác.
Không xa trong hoa viên, có hai người đang ôm nhau thân mật đến mức quấn quýt chẳng rời.
Đúng lúc người đàn ông chuẩn bị "tiến thêm một bước", thì người phụ nữ liền giữ tay lại, dịu giọng dỗ dành:
“Đừng vội mà! Chúng ta đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi, tối nay ta sẽ giúp ngươi làm trấn an tinh thần.”
Người đàn ông vui mừng đến độ lộ rõ trên mặt, ôm chặt lấy nàng ta, xúc động thốt lên:
“Ta thật nên cảm tạ mẫu thân đại nhân. May mắn cưới được ngươi, nếu không đời này ta chắc chắn sẽ tiếc nuối.”
Tô Tửu trốn phía sau bụi cây, nghe đến đây thì đã đoán ra hai người này là ai — chính là vị tỷ tỷ “tốt” của nàng và Trung tướng Cáp Nạp Nhĩ.
Vừa lúc nàng phát hiện ra thì Tô Nhuế cũng nhìn thấy vạt áo nàng lộ ra sau bụi.
Tô Nhuế cười, trong mắt mang theo vẻ khiêu khích:
“Vậy… ngươi yêu muội muội hay là yêu ta?”
Câu nói pha chút uỷ khuất, “Dù sao trước đây người đính hôn với ngươi là muội muội mà.”
Cáp Nạp Nhĩ dịu dàng vuốt ve gương mặt tân nương, ánh mắt chân thành:
“Là ngươi. Ta yêu từ đầu đến cuối vẫn là ngươi.”
“Nhuế Nhuế, trước kia ta đến phủ ngươi dạm hỏi cưới cũng chỉ vì muốn được gần gũi nhìn thấy ngươi.”
“Khi ngươi còn là vị hôn thê của Đại hoàng tử, ta đến dũng khí lại gần cũng không có, chỉ dám đứng xa nhìn. Giờ thì tốt rồi...”
“Ngươi, là của ta.”
Vừa dứt lời, hắn ôm chặt nàng vào lòng, ánh mắt lóe lên tia u ám.
Chỉ có kẻ ngốc mới đi cưới một phế vật. Nếu không phải vì công tước phủ và Đại hoàng tử có hôn ước, thì để lợi dụng thế lực đó, hắn đã chẳng phải miễn cưỡng chấp nhận mối hôn sự này. Ai ngờ lại gặp được món hời bất ngờ.
Tân nương không những khỏe mạnh mà còn được Công tước Tô Vận yêu chiều hết mực. Thế lực sau lưng nàng hẳn sẽ càng dễ lợi dụng hơn trước.