Nàng khẽ rùng mình, quyết định... vòng đường khác mà quay về.
Hai người kia đúng là trời sinh một cặp, buộc lại với nhau thì đúng là “tuyệt phối”! Cáp Nạp Nhĩ – trung tướng – nhìn qua đã thấy kiểu người thích ra vẻ, vừa khéo, tỷ tỷ nàng cũng chẳng khác gì.
Tô Tửu thầm cảm tạ vị đại tỷ “tốt bụng” đã chịu hy sinh thay nàng một bước.
“Haiz…”
Phát hiện Tô Tửu định lặng lẽ rời đi, Tô Nhuế vội lên tiếng ngăn lại.
Cáp Nạp Nhĩ lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng, không chần chừ, liền kéo Tô Nhuế ra sau lưng bảo vệ. Trong tay hắn xuất hiện một khẩu súng, nhắm thẳng vào vị trí phát ra tiếng động nơi bức tường, giọng lạnh lẽo đầy uy hiếp:
“Ra đây!”
Tô Tửu đành bất đắc dĩ bước ra. Dựa vào kinh nghiệm của nàng, hai người này tuyệt đối là cố ý bày trò!
Ánh mắt nàng chợt tối lại. Được thôi, đã muốn diễn... thì nàng cũng không ngại hợp tác.
Nàng nhìn Tô Nhuế đầy ủy khuất, giọng nói run run:
“Tỷ tỷ, thì ra hai người đã sớm qua lại với nhau! Ta phải đi nói cho mẫu thân biết, mọi người đều bị hai người gài bẫy rồi!”
“Các ngươi làm vậy không thấy có lỗi với ta, có lỗi với Đại hoàng tử sao?”
“Ta không thể để ngươi gả cho Đại hoàng tử được. Ngươi đối xử với hắn như thế, nếu ta gả qua, hắn chắc chắn sẽ không tốt với ta... rồi ta sẽ bị bỏ đói đến chết mất!”
Tô Nhuế vốn đang đắc ý kéo tay Cáp Nạp Nhĩ, nghĩ rằng màn khoe khoang vừa rồi sẽ khiến Tô Tửu tức đến phát khóc, không ngờ lại bị phản đòn như vậy.
Nàng cố gắng đè nén cơn giận đang trào lên, không thể để mất hình tượng trước mặt Cáp Nạp Nhĩ, cố gắng giữ giọng dịu dàng:
“Muội muội nói gì vậy! Ta với Cáp Nạp Nhĩ chỉ mới đăng ký kết hôn hôm nay thôi, trên quang não còn ghi rõ ngày cưới!”
Tô Tửu vẫn mang vẻ đáng thương, lặng lẽ điểm mở giao diện quang não.
Ngay sau đó, đoạn hội thoại vừa rồi giữa Cáp Nạp Nhĩ và Tô Nhuế vang lên từng chữ một — không sót một câu nào.
“Tỷ tỷ, ta đã ghi âm lại hết rồi. Trung tướng Cáp Nạp Nhĩ nói luôn luôn yêu tỷ. Hai người gạt ta, còn để mẫu thân lừa gạt hoàng thất hoán thân. Không được! Ta nhất định phải nói với mẫu thân!”
Tô Nhuế lúc này chẳng còn tâm trí mà giữ hình tượng gì nữa, lao lên định giật lấy quang não trong tay Tô Tửu để hủy đoạn ghi âm.
“Ngươi nói bậy! Chỉ là lời ân ái giữa vợ chồng thôi! Ta với Cáp Nạp Nhĩ trước đây thậm chí còn chưa từng gặp mặt!”
Con nhóc này sao càng ngày càng thâm hiểm như vậy! Nếu đoạn ghi âm kia mà rơi vào tay mẫu thân, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi!
Tô Tửu bị Tô Nhuế xô ngã xuống đất, lại một lần nữa cảm thấy oán hận thân thể quá yếu ớt của mình.
“Tỷ tỷ! Ta nhất định sẽ nói với mẫu thân! Các người không chỉ lừa gạt nàng, mà còn định giết người diệt khẩu!”
“Ngươi sao có thể làm vậy? Mẫu thân yêu thương ngươi đến thế, còn bắt ta thay ngươi gả cho Đại hoàng tử... Nếu biết được chuyện này, bà nhất định sẽ đau lòng lắm…”
Tô Nhuế tức đến mức suýt nữa mất kiểm soát, bàn tay đã đặt trên cổ Tô Tửu nhưng lại bị bốn chữ “Đại hoàng tử điện hạ” làm cho khựng lại, rốt cuộc vẫn không dám ra tay.
Nàng sắp bị cái phế vật này làm cho phát điên thật rồi!
Ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, ánh mắt chứa đầy hận thù không cách nào che giấu, Tô Nhuế nghiến răng ra lệnh: