Trọng Sinh Chốn Tinh Không: Phu Nhân Tướng Quân Trà Xanh Rợn Người

Chương 8

Trước Sau

break
“Chuyện này quyết định rồi, ngươi chỉ cần yên tâm chờ ngày xuất giá.”

Thật đúng là yêu chiều Tô Nhuế đến cùng cực! Muốn đổi tân nương của hoàng thất mà nói đổi là đổi, cái giá phải trả chắc chắn chẳng nhỏ.

Tô Tửu âm thầm cảm thán, gương mặt vẫn tỏ ra lo lắng, chần chừ một lát rồi nói:

“Nhưng mọi người đều cho rằng tỷ tỷ mới xứng, rằng tỷ ấy mới là người phù hợp làm hoàng tử phi. Giờ lại đổi thành ta… lỡ ta bị chán ghét thì sao?”

“Bọn họ có khi nào không cho ta ăn cơm, không cho tiền mua thuốc trị bệnh, rồi ta sống khổ sở, ốm đau mà chết sớm không?”

“Ô ô… Mẫu thân, ta không muốn chết đâu…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ long lanh, giọng nói nghẹn ngào, thân thể run rẩy như sắp ngã — nhìn vào chỉ thấy thương xót khôn nguôi.

Tô Vận vốn dĩ chưa từng thấy Tô Tửu yếu đuối thế này, nhất thời vừa đau đầu vừa mệt mỏi.

“Sẽ không ai để ngươi chết đói cả! Hoàng thất cần thể diện, ngươi là hoàng tử phi danh chính ngôn thuận, chẳng ai dám khinh thường ngươi đâu.”

Tô Tửu khóc nức nở, vẫn không nguôi sợ hãi:

“Nhưng… mẫu thân, ta thật sự rất sợ! Hay là… hay là để ta tự đâm đầu chết quách cho xong?”

Nói đoạn, nàng giả vờ như sắp lao đầu vào tường.

Tô Vận hoảng hốt, vội vàng chạy tới ngăn lại. Nếu Tô Tửu thật sự chết ở đây, thì bọn họ còn biết nói thế nào với hoàng thất?

Giọng bà chợt gắt lên, đầy bực dọc:

“Đừng khóc nữa!”


“Không ai để ngươi chết đói đâu. Ngươi là con gái công tước phủ, chỉ cần lấy được của hồi môn thì sống không nổi mới lạ.”

Tô Vận – Công tước phu nhân – lúc này chỉ hận không thể ném cả xấp tiền vào mặt đứa con gái bé bỏng này cho nàng im miệng. Cái tính khí gì thế không biết! Bà nóng nảy là vậy, sao lại sinh ra một đứa chuyên khóc nhè như thế này cơ chứ.

Lo Tô Nhuế lại nổi điên, Tô Vận lập tức bật quang não, chuyển thẳng một khoản tiền tiêu vặt vào tài khoản của Tô Tửu.

“Đừng có mà khóc nữa! Tiền đưa rồi, lúc xuất giá thì đừng có mơ thêm gì nữa.”

Nhìn dãy số phía sau lệnh chuyển khoản dài ngoằng, Tô Vận vừa thấy xót ruột vừa tức chính mình quá mềm lòng. Cố nén cơn đau lòng, bà nghiến răng dặn:

“Mau chóng chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Ngày mai theo ta vào cung.”

Dù phải trả giá lớn đến đâu, chuyện hôn nhân này tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào!

Nói xong, Tô Vận tức giận bỏ đi.

Tô Tửu cũng không còn ngồi dưới đất nữa.

Nàng lau nước mắt, đứng dậy, trong lòng không giấu được hân hoan khi nghĩ tới khoản tiền vừa được chuyển vào tài khoản. Chỉ vài cái linh tinh tế tệ thôi mà đã thấy sung sướng hết biết.

So với mấy câu ân tình giả dối, tiền mới là thực tế nhất. Của hồi môn đương nhiên phải tranh thủ lấy càng sớm càng tốt, chứ không chừng lại bị “tỷ tỷ tốt” của nàng dỗ ngọt mà mẫu thân cho hết.

Hơn nữa, có tiền là có thể mua được dược liệu trị bệnh. Loại tiền này trong giới tinh tế đúng là không thể thiếu.

Nghe nói Đại hoàng tử rất có tiền, nếu tương lai gả qua đó, chẳng chừng nàng sẽ không phải vì tiền mà khổ nữa.

Tô Tửu vừa vuốt ve tài khoản vừa hí hửng, tâm trạng tốt vô cùng.

Lúc này, người máy giúp việc mang từ bếp ra một bàn cơm trưa đầy đủ, phong phú.

Tô Tửu chỉnh lại tư thế, ngồi xuống bàn ăn, tao nhã bắt đầu dùng bữa. Như chợt nhớ ra điều gì, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Nhuế – vẫn còn đứng đó tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc