Mặc dù không hiểu tại sao Tô Tửu rõ ràng đã bị nàng sai người đưa đi, vậy mà lại không ở biệt thự vùng ngoại ô, ngược lại vẫn ung dung nằm trong phòng ngủ, nhưng nhớ tới tin tức mẫu thân vừa mang về, lại nghĩ tới chuyện bản thân đã cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, trong lòng nàng vui mừng không sao tả xiết.
“Này, nhị muội ngoan của ta, tỷ đến là để báo cho ngươi một tin cực kỳ tốt lành.”
“Công tước phủ nhà chúng ta và Đại hoàng tử đã định hôn sự rồi, hoàng thất chọn ngươi đấy.”
Tô Tửu lại lườm nàng thêm cái nữa, sắc mặt chẳng buồn thay đổi. Vị mẫu thân đại nhân của nàng đúng thật có bản lĩnh, chỉ mất nửa ngày đã có thể khiến hoàng thất đồng ý đổi người.
Sau khi thong thả vào nhà vệ sinh rửa mặt, đánh răng, nàng ung dung đi thẳng ra đại sảnh.
Đứng ngay trước cửa, Tô Nhuế bị nàng hoàn toàn phớt lờ.
“Thái độ gì đây hả? Có bản lĩnh đấy! Còn dám trợn mắt với ta, coi chừng ta móc mắt ngươi xuống bây giờ!”
Tô Tửu đi phía trước bỗng dừng lại, ánh mắt đầy khiêu khích:
“Móc mắt ta xuống rồi thì còn ai để ngươi gả cho Đại hoàng tử?”
Giọng điệu chua chát không sao tả nổi, khiến Tô Nhuế giận đến run người:
“Tô Tửu! Ngươi đợi đấy, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Tô Tửu chẳng thèm đoái hoài gì đến lời đe dọa đó.
Tính khí dễ nổi giận của Tô Nhuế lại bị khơi lên lần nữa, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Tửu, trong đầu vang lên lời mẫu thân dặn dò. Cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Bởi vì Tô Tửu còn chưa ký giấy kết hôn với Đại hoàng tử, nên nàng đành chịu đựng.
“Tô Tửu, ngươi chờ đấy! Kiếp trước ta phải chịu bao khổ sở, đời này ta sẽ bắt ngươi nếm trải hết một lượt!”
Dựa vào đâu mà nàng ta chỉ vì được sinh ra ở công tước phủ thì có thể hưởng hết mọi vinh hoa phú quý? Còn mình lại phải lang bạt bên ngoài, sống một kiếp khốn khổ không ra gì? Sau khi thành thân, cuộc sống của cả hai lại càng trái ngược đến cực điểm.
Ở đời này, nàng phải khiến Tô Tửu sống trong bùn lầy, bị người người chà đạp, nhìn người khác hạnh phúc mà bản thân phải cố cười gượng để tồn tại.
Tô Tửu chẳng mảy may để ý đến sắc mặt kỳ quái của Tô Nhuế, cứ thế rảo bước vào đại sảnh.
Nàng đói bụng rồi. Ăn cơm cái đã, rồi tính chuyện đòi chút lợi từ vị mẫu thân tốt đẹp kia.
Tuy nàng cam tâm tình nguyện, nhưng cũng chẳng thể cứ thế mà bỏ qua, nàng đâu phải loại người dễ bị bắt nạt. Còn chuyện tối qua, cứ đợi lấy được lợi rồi hãy nói tiếp.
Vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt nàng liền chạm phải Tô Vận.
Chỉ trong khoảnh khắc, vành mắt Tô Tửu đỏ hoe, nước mắt rưng rưng lăn dài, gương mặt tái nhợt thoáng chốc trông yếu ớt, đáng thương đến lạ.
“Mẫu thân, tỷ tỷ nói nếu ta không chịu gả cho Đại hoàng tử thì sẽ móc mắt ta!”
“Nhưng Đại hoàng tử chẳng phải đã đính hôn với tỷ tỷ rồi sao? Sao tỷ ấy lại nói những lời như thế?”
“Nếu người của phủ Rhine nghe được tin này, không cần ta nữa thì phải làm sao đây!”
Nhìn Tô Tửu khóc sướt mướt, Tô Vận – công tước phu nhân – trừng mắt lườm Tô Nhuế một cái, thái dương giật giật đau nhức.
“Đúng là ngươi mới là người phải gả cho Đại hoàng tử. Từ đầu hôn ước đã định là của ngươi, tỷ ngươi chỉ là trả lại cho đúng người mà thôi.”