“Chuyện như vậy ta không muốn xảy ra thêm một lần nữa.”
“Ngươi biết Đại hoàng tử là ai mà? Ngươi dám giở trò với người như hắn… là chán sống rồi phải không?”
Từ ngày đại nữ nhi được tìm về, bà liền dồn hết yêu thương, muốn gì cho nấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là có thể mặc sức tính kế nhị nữ nhi như vậy.
Dù Tô Tửu có là phế vật đi nữa, thì nàng vẫn còn giá trị lợi dụng nhất định. Nếu cứ thế bị đẩy lên giường Cố Lăng Sách, một khi điện hạ truy cứu, Tô Tửu có thể sẽ bị hi sinh oan uổng, mà toàn bộ phủ công tước cũng khó thoát khỏi liên lụy.
“Mẫu thân, con xin lỗi, con sẽ không làm vậy nữa.” – Tô Nhuế ngoài miệng nhận lỗi, nhưng hiển nhiên không phải kiểu người dễ buông bỏ. Trên mặt đầy vẻ không cam lòng:
“Nếu không… con sẽ trực tiếp đi tìm Trung tướng Cáp Nạp Nhĩ xin giấy kết hôn. Muội muội sắp đến sinh nhật hai mươi tuổi rồi, nếu đến lúc đó vẫn chưa có hôn phối, thì mặc nhiên sẽ bị gả cho Đại hoàng tử theo sắp đặt.”
Tô Nhuế không quên kéo tay Tô Vận làm nũng, giọng đầy dụ dỗ:
“Mẫu thân, người đồng ý đi mà!”
“Muội muội thể chất yếu như vậy, căn bản không thể sinh con. Nếu gả cho Cáp Nạp Nhĩ, chẳng khác nào đẩy hắn vào hố. Hôn sự trao đổi thế này không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Vừa có thể giữ được hôn ước với hoàng thất, lại vừa có được sự ủng hộ của một vị trung tướng.
Tuy hiện tại gia tộc Cáp Nạp Nhĩ chỉ thuộc tầng lớp bình dân, nhưng nếu những gì Tô Nhuế nói là thật…
Lâu nay vốn đặt lợi ích lên hàng đầu, Tô Vận sau một hồi trầm ngâm liền gật đầu đồng ý:
“Cáp Nạp Nhĩ bên kia, con có thể thuyết phục được không?”
“Không thành vấn đề.” – Tô Nhuế mỉm cười, ánh mắt đầy tự tin.
Nàng là đại tiểu thư được sủng ái nhất của phủ công tước, là một trong mười gương mặt mỹ nhân hàng đầu của đế quốc. Đời trước, Trung tướng Cáp Nạp Nhĩ từng vì nàng mà mê muội không dứt. Việc cưới Tô Tửu khi ấy cũng chỉ là để lấy cớ tiếp cận nàng, mong được gặp nàng thêm vài lần. Chỉ tiếc, lúc đó nàng lại chẳng buồn để mắt đến hắn.
Không ngờ Đại hoàng tử lại vô dụng đến vậy. Còn Tô Tửu – con hồ ly tinh kia – lại thật sự câu được trái tim của Cáp Nạp Nhĩ! Mặc cho nàng sau này khóc lóc cầu xin thế nào, hắn cũng không thèm đoái hoài, cuối cùng nàng bị sung quân, đày đến khu Hồng Trướng khổ sai.
Tô Nhuế ánh mắt lóe sáng, đầy âm mưu.
Kiếp này, Tô Tửu sẽ không dễ dàng có được cái gọi là “phúc khí” đó nữa!
Tô Vận nhìn chằm chằm Tô Nhuế, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng:
“Được rồi. Ta sẽ lập tức vào cung, thương lượng với bệ hạ việc đổi người.”
—
Giữa trưa.
Tại phủ Hầu tước, cánh cửa phòng Tô Tửu bị người ta đập loảng xoảng không ngớt.
Trên giường, Tô Tửu vì thiếu ngủ trầm trọng nên vô cùng bực bội. Nàng kéo chăn trùm kín đầu, trở mình, tiếp tục dưỡng thần, hoàn toàn phớt lờ sự đời.
Tiếng đập cửa vang lên không ngừng, dù có lấy chăn trùm kín đầu cũng chẳng thể ngăn được âm thanh ồn ào kia. Tô Tửu bực bội ngồi dậy, đưa tay gãi mái tóc rối bù như tổ quạ.
Vừa mở cửa, nàng nheo mắt liếc người đang đứng ngoài, lườm một cái rõ dài, trợn trắng mắt nói:
“Có gì thì nói nhanh, đừng làm phiền.”
Tô Nhuế chẳng hề giận, trong mắt lại ánh lên vẻ phấn khích: