Vừa mới đứng dậy, cơn đau yếu ớt lại ập đến dữ dội, sắc mặt Tô Tửu trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người mất thăng bằng ngã thẳng lên người nam nhân.
[Chết tiệt, đừng nói là hắn bị đè tỉnh dậy nha…]
Chật vật lắm mới lăn được khỏi người hắn, nàng thở phào khi thấy hắn vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tô Tửu vịn mép giường nghỉ một lúc, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống sàn.
Thân thể nát bươm này thật chẳng khác gì đống sắt vụn, đêm nay lên bờ xuống ruộng, thiếu chút nữa là tan tành.
Không được, nàng phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu còn ở lại, với trạng thái thế này, nàng chỉ có thể mặc người xâu xé như cá nằm trên thớt.
Liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường một cái, Tô Tửu thở dài.
Thì ra Tô Nhuế định giở chiêu "ảnh giường chiếu" để uy hiếp nàng?
Nghĩ đến cũng thấy buồn cười mà thôi.
Thân thể vẫn còn run rẩy, nàng cố gắng xoay người, chống đỡ bước ra cửa.
Đêm khuya vùng ngoại ô mang theo một luồng âm khí rờn rợn. Trên con đường vắng tanh không một bóng người, Tô Tửu đè nén mọi suy đoán trong lòng.
Người kia… không thể nào là Đại hoàng tử.
Với thân phận và thực lực của hắn, sao có thể một mình xuất hiện ở nơi hoang vu chim chóc không buồn ghé thế này, lại còn bị người ta giở trò?
—
Trong căn biệt thự, sau khi Tô Tửu rời đi không lâu, từ căn phòng bên cạnh, một viên cầu nhỏ màu bạc có cánh lặng lẽ bay vào.
Một luồng ánh sáng quét qua người đang nằm trên giường – chính là Cố Lăng Sách.
Ngay sau đó, một đôi tay máy từ viên cầu vươn ra, nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng hắn.
Trên giường, hàng mi người đàn ông khẽ run. Chẳng mấy chốc, đôi mắt vốn nhắm nghiền bỗng mở ra, ánh nhìn sắc bén, sâu thẳm như vực tối. Hắn đảo mắt nhìn quanh, có chút ngơ ngác như chưa thể phản ứng lại được.
“Chủ nhân, Biên Cảnh Tinh vừa gửi văn kiện khẩn cấp.”
Giọng nói thanh niên lạnh lẽo vang lên từ hệ thống trí não của viên cầu bay.
Cố Lăng Sách liếc nhìn nó một cái, cố gắng chống lại cơn đau đầu do tác dụng phụ của thuốc sau kỳ táo dục, chậm rãi ngồi dậy. Thái dương đau nhức từng hồi như muốn vỡ tung.
Hắn luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn... nhưng lại không thể nhớ ra được là gì.
Đảo mắt nhìn quanh lần nữa, vẫn chẳng thấy bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
“Trở về đi.”
Ngón tay thon dài day day thái dương, hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Quân vụ cấp bách, những chuyện khác để lát nữa cho phó quan đến kiểm tra sau.
Viên cầu Tinh Bạch vội vã bay theo sau, bộ dạng như thể vừa mới khởi động lại não mà chưa kịp khởi sắc.
—
Sáng sớm hôm sau.
Khi Tô Nhuế dẫn theo mẫu thân – Tô Vận công tước phu nhân – đến căn biệt thự vùng ngoại ô, cả nơi ấy vắng tanh không một bóng người. Ngay cả tên tùy tùng nàng đã cài vào ẩn nấp ở đây cũng biến mất không tung tích.
“Sao lại không có ai? Rõ ràng đêm qua Đại hoàng tử đã nghỉ tại đây, ta còn sai người đưa muội muội đến tận nơi mà!”
Toàn thân Tô Nhuế run lên vì sốc.
Nàng đã tốn bao công sức mới tìm được mối quan hệ để lấy được quyền truy cập vào biệt thự này, đời trước từng kế hoạch trót lọt, không sai sót lấy một bước. Vậy mà lần này, đến nơi lại chẳng thấy một ai!