Người hầu không nói thêm lời nào, lập tức vác Tô Tửu rời khỏi phòng.
Nếu không phải đã được người kia dặn dò, hắn tuyệt đối sẽ không dám làm chuyện như thế này.
Tô Nhuế rõ ràng rất tin tưởng năng lực làm việc của hắn, không kiểm tra gì thêm, chỉ ngáp một cái rồi xoay người về phòng ngủ.
Quãng đường di chuyển hơi dài. Sau khi bị đặt xuống, trong phòng vang lên tiếng động xào xạc, nhưng rồi nhanh chóng lắng xuống. Tô Tửu khẽ mở hé mắt.
Đợi chắc chắn kẻ kia đã rời đi, nàng mới hoàn toàn mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy khung cảnh trước mặt, Tô Tửu lập tức sững sờ.
Khuôn mặt lạnh lùng như được điêu khắc, đôi mắt nhắm nghiền dưới hàng lông mày rậm, ánh đèn chiếu xuống làm nổi bật làn da trắng đến gần như lạnh lẽo. Người đàn ông ấy mang vẻ đẹp sắc lạnh và trầm tĩnh khiến người ta không thể rời mắt.
Trước ngực hắn để lộ khoảng da rắn chắc, từng múi cơ nổi bật, thân thể như tượng tạc. Đường nét phần bụng gọn gàng kéo thẳng xuống, cuối cùng ẩn dưới lớp chăn mỏng manh đến mức chỉ che được cho có. Đôi chân dài lộ ra bên ngoài, kết hợp cùng cơ thể kia... khiến người ta như lạc vào mộng cảnh không lối thoát.
Dùng một nam nhân đẹp trai thế này để sắc dụ nàng sao?
Nữ nhân hà tất phải làm khó nữ nhân? Tô Nhuế đúng là hiểu nàng quá rõ rồi.
Sắc đẹp vốn là lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, Tô Tửu cố nén sự mê hoặc đang gào thét trong lòng, định lặng lẽ rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc ấy, người đàn ông trên giường đột nhiên mở mắt, ánh nhìn sắc như dao, hai mắt đỏ ngầu như dã thú vừa thoát khỏi xiềng xích, như thể chỉ một giây nữa sẽ lao tới xé xác nàng.
“Ta đi nhầm phòng, giờ sẽ rời đi ngay.”
Tinh thần lực xung quanh dao động hỗn loạn đến cực độ, khiến lòng Tô Tửu cũng chao đảo theo. Bỏ đi thôi, tương kế tựu kế gì đó chẳng áp dụng được với kẻ nguy hiểm thế này.
Vừa mới nhấc chân, đôi chân dài của nam nhân vung ra, cả người nàng lập tức bị đạp ngã trở lại giường.
Hai tay bị giữ chặt đưa lên cao, không thể động đậy, quần áo nhanh chóng bị xé rách thành từng mảnh.
Chênh lệch thực lực quá lớn, thân thể yếu ớt của Tô Tửu hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Trong không khí bắt đầu lan ra một mùi hương dìu dịu kỳ lạ.
Mê huyễn hương!
Tô Tửu trong lòng chấn động, cuối cùng chỉ có thể nằm yên bất lực.
Không cần tra tư liệu, nàng cũng hiểu rõ người trước mặt đang trong kỳ táo dục, hơn nữa tinh thần lực lại đang bạo động mất kiểm soát.
Trong tình huống như vậy, đối phương chẳng còn chút lý trí nào. Lại thêm mê huyễn hương tác động, nàng căn bản không thể thoát được.
Phản kháng không nổi, thì cứ hưởng thụ đi thôi. Coi như bị cuốn trôi theo dòng nước, ít nhất thì đối phương cũng đẹp trai, nàng không chịu thiệt.
Không biết đã qua bao lâu, khi ánh sáng le lói ngoài cửa sổ, Tô Tửu đã mấy lần ngất lịm rồi lại tỉnh lại. Cố gắng chống đỡ thân thể rã rời, nàng chỉ có thể dựa vào dị năng để miễn cưỡng giữ vững ý thức.
Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, tinh thần lực đã ổn định, nàng cảm thấy... mình hai đời làm người, lần đầu tiên lại bị chôn vùi như thế này.
Choáng váng lại dội lên, đầu ong ong đau nhức. Trong mơ hồ, lời Tô Nhuế từng nói chợt hiện lên trong đầu, khiến sắc mặt nàng trầm xuống.
Không được. Đã ngủ thì cũng ngủ rồi, nhưng không thể để ả dễ dàng đạt được mục đích!