Lý Lị đang bốc thuốc, Dương Hà Vi mới nói với Kiều Tri Ý: "Những loại thuốc này của cô thường dùng để đắp ngoài à..."
Kiều Tri Ý đáp: "Vâng, tôi định làm thành túi chườm nóng để Bùi Chinh đắp hàng ngày."
"Ồ?" Dương Hà Vi nhướng mày: "Bây giờ trường của các cô còn dạy những thứ này sao?"
Kiều Tri Ý giải thích: "Hồi nhỏ tôi sống ở nông thôn mấy năm, học lỏm được từ một người hàng xóm biết y học cổ truyền, sau này lên đại học cũng có học môn y học cổ truyền..."
Dương Hà Vi cảm thấy ngạc nhiên khi biết quá trình cầu học của Kiều Tri Ý: "Đại học bây giờ chắc không còn dạy môn y học cổ truyền nữa nhỉ..."
"Năm ngoái đã bắt đầu khôi phục chuyên ngành y học cổ truyền rồi."
Dương Hà Vi cảm thấy được an ủi phần nào, lại nói: "Cánh tay của Bùi Chinh không dễ chữa..."
Kiều Tri Ý thản nhiên đáp: "Cần một chút thời gian nhưng cũng không khó chữa đâu ạ."
Dương Hà Vi cười: "Cô bé này khẩu khí cũng lớn nhỉ."
Đường Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên: "Chị Tri Tri lợi hại lắm ạ."
Cô bé là fan trung thành của Kiều Tri Ý, không thể nghe người khác nghi ngờ chị ấy được.
Kiều Tri Ý cười xoa đầu cô bé rồi nói với Dương Hà Vi: "Cánh tay của anh ấy là do gãy xương dẫn đến teo cơ, vì không được điều trị thỏa đáng nên mới phát triển thành tình trạng như bây giờ, hiện tại chỉ cần dùng thuốc trong ngoài kết hợp, châm cứu, xoa bóp, kiên trì một thời gian là có thể dần dần phục hồi chức năng cánh tay..."
Dương Hà Vi thấy cô gái trước mặt nói có sách mách có chứng, liền muốn thử cô một chút.
Vừa hay gần đó có người đưa một thanh niên đến tiệm: "Bác sĩ Dương, ông xem cho đồng chí Hoàng Thủy Điền với, tối qua cậu ấy kêu đau cổ, bây giờ đau dữ dội hơn, còn sốt cao nữa..."
Dương Hà Vi vội vàng buông công việc trong tay, đi đến xem cho chàng trai kia: "Tình hình này có vẻ nghiêm trọng, mau đến trạm xá xem..."
Ông ta ở đây chủ yếu là bán thuốc bắc, đồng thời cũng biết rõ trình độ y thuật của mình, cũng không muốn làm lỡ dở người ta.
Người đi cùng sốt ruột nói: "Trước đó cậu ấy nói đau nên cũng đi rồi, bảo là viêm amidan, tiêm thuốc hạ sốt, kê đơn thuốc, kết quả hôm nay còn nghiêm trọng hơn, sốt mãi không lui, sắp sốt đến mê man rồi..."
Đường Đường tò mò thò đầu ra xem, mẹ Bùi sợ là bệnh truyền nhiễm vội vàng kéo cháu gái sang một bên, nhưng bản thân bà cũng thò đầu ra nhìn, Đường Đường đứng sau ôm eo bà cũng thò đầu ra.
Kiều Tri Ý đi tới, quan sát kỹ một chút: "Đây hẳn là viêm hạch bạch huyết cấp tính, có thể dùng kháng sinh để điều trị."
"Không được, tôi bị dị ứng với kháng sinh..." Hoàng Thủy Điền giọng yếu ớt, mặt buồn rười rượi nói: "Hôm qua uống cephalosporin vào là thấy khó chịu không chịu nổi..."
Vì bị khó chịu một lúc nên anh ta không tin vào Tây y nữa, nghe lời người già khuyên thử y học cổ truyền, anh ta mới nhờ bạn bè dìu đến đây.
"Vậy thì thế này nhé." Kiều Tri Ý suy nghĩ một chút, lại nói: "Trước hết dùng thuốc bắc khu phong hóa đờm, thanh nhiệt tiêu sưng."
Dương Hà Vi tò mò hỏi cô: "Theo cô nên dùng thuốc gì thì hiệu quả?"
Kiều Tri Ý suy tư một lát rồi đáp: "Có thể dùng ba đồng ngưu bàng tử, bốn đồng liên kiều, ba đồng sơn chi tử, một lạng bản lam căn, ba đồng hoàng cầm, ba đồng hạ khô thảo, ba đồng xích thược, sắc uống mỗi ngày một thang, chia làm hai lần, uống trong ba ngày xem sao...".