Dương Hà Vi vuốt râu, ánh mắt thoáng lộ vẻ tán thưởng.
Hoàng Thủy Điền ôm lấy cổ vẫn còn đang đau, gật đầu lia lịa: "Được, được!"
Lúc này chỉ cần có cách chữa khỏi bệnh cho anh ta, cái gì anh ta cũng chấp nhận.
Bỗng nhiên có người nhận ra điểm khác thường: "Bác sĩ Dương, đây là con gái bác à? Sao trước giờ chưa thấy bao giờ nhỉ?"
"Không phải, không phải..." Dương Hà Vi vội vàng phủ nhận.
Mẹ Bùi vội vàng chen vào: "Thực ra chúng tôi cũng đến lấy thuốc thôi, nhưng các cậu cứ yên tâm, con bé này tốt nghiệp đại học y, giỏi lắm!"
"Á??" Người kia ngạc nhiên thốt lên.
Họ nhìn bác sĩ Dương, rồi lại nhìn Kiều Tri Ý, không biết nên tin ai.
Hoàng Thủy Điền vốn là người ưa nhìn mặt liền lên tiếng: "Tôi tin cô gái này!"
Dù có chết cũng đáng!
Kiều Tri Ý mượn Dương Hà Vi bộ kim châm cứu, trước mắt điều quan trọng nhất là giúp Hoàng Thủy Điền giảm bớt cơn đau ở cổ, sau đó hạ sốt.
Dương Hà Vi cũng muốn xem thực lực của cô gái này đến đâu, nên đồng ý cho cô mượn bộ kim châm cứu mà mình cất giữ.
Thực ra nói cất giữ là bởi bình thường ông ta không dùng đến, trước đây đều là anh trai quá cố của ông ta sử dụng.
Nói đến người anh trai đã khuất của mình, quả thực là người có y thuật cao siêu, đáng tiếc lại không vượt qua được vận hạn năm đó, ôm hận mà chết.
Còn ông ta lại không có thiên phú về khoản này, nhìn Dưỡng Hòa Đường sắp lụi bại trong tay mình, đến khi nhắm mắt xuôi tay biết ăn nói thế nào với tổ tiên nhà họ Dương đây?
Dương Hà Vi chìm trong dòng suy tư đau buồn, rồi lại vô thức nhìn về phía Kiều Tri Ý.
Lúc này, Kiều Tri Ý lại dùng cồn sát trùng kim một lần nữa, sau đó mới tiến hành châm cứu cho Hoàng Thủy Điền, chọn các huyệt vị như hợp cốc, khúc trì để kích thích, đạt được hiệu quả giảm viêm.
Dương Hà Vi đứng bên cạnh quan sát, thấy thủ pháp châm cứu của Kiều Tri Ý vừa thuần thục vừa chính xác, rất có phong thái của anh trai ông ta lúc sinh thời.
Nhưng phong thái như vậy, ông ta lại được thấy ở trên người một cô gái trẻ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Kiều Tri Ý tập trung kích thích một vài huyệt vị trên người Hoàng Thủy Điền, sau đó lưu kim một lúc, cả người Hoàng Thủy Điền lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Trong lúc lưu kim, Kiều Tri Ý đã viết một đơn thuốc đưa cho Dương Hà Vi bốc thuốc, dặn họ nhanh chóng mang về sắc uống.
Đồng thời cô cũng không quên dặn dò Hoàng Thủy Điền: "Sau khi điều trị, nếu triệu chứng không thuyên giảm, mủ ở cổ sưng to hơn, đau mãi không khỏi, nhiệt độ cơ thể vẫn luôn ở mức 39 độ thì tốt nhất nên đến bệnh viện để phẫu thuật, dẫn lưu mủ, tiêu viêm, chữa khỏi tận gốc..."
Hiện tại điều kiện hạn chế, cô chỉ có thể điều trị tạm thời cho bệnh nhân, còn phải xem xét tình hình tiếp theo như thế nào.
Kiều Tri Ý kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho Hoàng Thủy Điền và bạn của anh ta nghe, hai người liên tục gật đầu.
"Cảm ơn bác sĩ...".
Người bạn đi cùng liền mua thuốc, sau đó dìu Hoàng Thủy Điền ra về.
Bệnh nhân vừa rời đi, Dương Hà Vi đã tò mò hỏi Kiều Tri Ý: "Không biết hiện tại cô đang công tác ở đâu?"
Kiều Tri Ý thành thật đáp: "Hiện tại tôi vẫn chưa đi làm..."
"Không thể nào, chắc chắn là không thể..." Dương Hà Vi hiểu rõ năng lực của Kiều Tri Ý, không có lý nào lại chưa đi làm, hơn nữa cô còn là sinh viên ưu tú ngành y, nhà nước chắc chắn sẽ sắp xếp công việc ngay.
Kiều Tri Ý bình tĩnh giải thích: "Thật sự là vì vấn đề gia đình nên vẫn chưa được sắp xếp công việc..."
Dương Hà Vi lập tức hiểu ra, trong thời đại này xuất thân gia đình là yếu tố quan trọng bậc nhất, ảnh hưởng đến mọi mặt: "Nếu cô chưa có việc gì làm thì đến chỗ tôi làm, hiệu thuốc tuy nhỏ nhưng ít ra cũng đúng chuyên môn của cô."
Đúng là ông trời run rủi!
Ông ta nhất định phải giữ bằng được nhân tài y học này.
Kiều Tri Ý đáp: "Để tôi suy nghĩ thêm đã."
"Được, cô cứ về nhà suy nghĩ kỹ càng, đến lúc nào cũng được." Dương Hà Vi chân thành nói, ánh mắt thể hiện sự mong mỏi như người khát nước: "Đừng chê chỗ tôi nhỏ, tổ tiên nhiều đời nhà tôi đều mở hiệu thuốc, có thể coi là dòng dõi y học, đến đây cô có thể tự do phát huy hết khả năng của mình..."
Mẹ Bùi cười nói: "Lão Dương này, nếu con bé đến đây làm việc thì ông định trả lương bao nhiêu?"
"Chỉ cần cô gái này đồng ý, lợi nhuận của cửa hàng chia năm năm cũng được..." Dương Hà Vi hào phóng đáp.
Mẹ Bùi cười lớn: "Ông lại giở trò lừa người ta rồi."
"Chị Bùi, tôi không có lừa các người đâu."
Dương Hà Vi biết rõ hiệu thuốc của mình không kiếm được nhiều tiền, nhưng cô gái này lại là người có tài thực sự, hơn nữa có vẻ như sau này cô ấy sẽ kết hôn với Bùi Chinh, mà Bùi Chinh là phó xưởng trưởng nhà máy thủy tinh, lương một tháng còn cao hơn cả thu nhập của hiệu thuốc, cho nên cho dù ông ta có trả lương mười đồng hay hai mươi đồng thì con gái nhà người ta cũng chưa chắc đã để ý.
Chi bằng cứ lấy lợi nhuận làm lời dụ dỗ, xem cô có động lòng hay không?
Loại nhân tài này mà không nhanh tay giữ chân, e là sau này viện vệ sinh sẽ đến cướp mất.
Kiều Tri Ý im lặng không biểu hiện gì thêm, chỉ mua thuốc rồi dắt Đường Đường đi theo mẹ Bùi.
Dương Hà Vi tiễn ra tận cửa: "Cô gái, cô nhớ suy nghĩ cho kỹ, nhất định phải đến nhé..."